Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Điểm tích lũy tới tay.

Chương 7: Điểm tích lũy tới tay.


Phụt.

Xích Diệm Kim Lang ho ra một ngụm máu đen, hai bên mí mắt cũng là chậm rãi nhắm lại, nhưng trước khi nó ngã xuống liền nhìn chằm chằm về phía bụng của mình giống như muốn biết được đáp án cuối cùng.

10 giây rất nhanh liền qua đi.

Diệp Phong thân thể hoàn hảo lại xuất hiện, chỉ là lúc này thân thể của hắn không có mặc y phục mà là lõa thể.

“A! Yêu thú đại ca, ngươi đừng c·hết, ngươi tuyệt đối đừng c·hết! Nếu không ta đi đâu tìm điểm tích lũy bây giờ?”

Nhưng là chưa kịp đợi Diệp Phong phản ứng lại, hắn liền nhìn qua một bên Xích Diệm Kim Lang đang nằm hấp hối ở trên mặt đất giống như đang chờ đợi c·ái c·hết mà hô lớn, thân hình cũng cấp tốc lao lên.

“Đà Sơn Chưởng!”

Diệp Phong liền dùng quyền của mình tung ra một kích toàn lực hướng đến đầu lâu của yêu thú trấn diệt mà tới, không sai biệt lắm dưới một quyền này chắc chắn Xích Diệm Kim Lang phải xuống hoàng tuyền.

Phốc!

“Ngươi… ngươi!” Trong lòng của Xích Diệm Kim Lang lúc này một mảnh hỗn độn, khuôn mặt đau khổ cũng là hoàn toàn mộng bức, đây không phải là cái nhân loại nó vừa mới dùng làm bữa tối cách đây không lâu hay sao?

Đậu đen rau muống, rốt cuộc ai có thể giải thích cho ta việc gì đang xảy ra? Nhân loại tu sĩ đều là kỳ lạ giống như vậy sao?

Mí mắt của Xích Diệm Kim Lang cụp xuống, miệng của nó cũng không ngừng tràn ra huyết tinh, thậm chí từ bụng cũng mơ hồ có thể nhìn thấy lục phủ ngũ tạng b·ị đ·âm nát, một màn này tràn đầy ghê rợn cùng đáng sợ.

Điểm tích lũy + 10.

Một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong khiến hắn cũng không khỏi vui mừng mở ra bảng thuộc tính.

Ký Chủ: Diệp Phong.

Huyết Mạch: Nhân Tộc.

Tu Vi: Võ Giả hậu kỳ (+).

Ngộ Tính: Bạch Cấp.

Tư Chất: Bạch Cấp.

Thân Thể: Vĩnh Hằng Bất Diệt Thể.

Công Pháp: Đan Điền Thổ Nạp Pháp (+) Đà Sơn Chưởng (+).

Vũ Khí: Không.

Sủng Vật: Không.

Vĩnh Hằng rút thưởng: Không.

Điểm tích lũy: 20.

Một cái bảng thuộc tính rất nhanh hiện ra ở trước mặt của Diệp Phong, nhưng điều khiến hắn suy ngẫm chính là tại sao điểm tích lũy lại là 20? Không phải vừa rồi mới cộng 10 điểm sao?

Chẳng nhẽ…

Nghĩ đến đây hắn liền không chủ động được tiến về phía thân thể của Xích Diệm Kim Lang đang nằm trên mặt đất, hai tay nâng lên chân trước của nó đâm xuyên qua thân thể của mình.

10 giây trôi qua.

Điểm tích lũy: 25.

Diệp Phong nhìn lại bảng thuộc tính của chính mình phát hiện cột Điểm tích lũy đã từ 20 biến thành 25, lập tức liền vui sướng không thôi.

Cái đồ chơi này nhưng là có chút ngưu bức tồn tại.

Ngươi thử nghĩ một thoáng, tu sĩ ai ai không phải là cố gắng tu luyện, tài lữ pháp địa càng là đồng hành bên cạnh nếu như muốn bước l·ên đ·ỉnh cao.

Nhưng Diệp Phong chỉ cần ngủ một thoáng, t·ự s·át, săn g·iết yêu thú liền có thể chiếm được Điểm tích lũy, sau đó dùng để tăng cao tu vi.

Đây chính là cỡ nào sảng khoái? Ngươi m* nó nói cho ta đây là cỡ nào thoải mái?

Võ Giả hậu kỳ (+)

Diệp Phong liền không suy nghĩ liền ngón tay nhấn vào dấu (+) trên thanh tu vi, cho dù là hắn có thể dùng cách chui vào bụng của đối phương để từ bên trong g·iết ra nhưng cách này hiển nhiên cũng chỉ là nhất thời mà thôi.

Một tay đập c·hết không phải có bức cách hơn hay sao?

Oanh!

Lập tức một dòng nước ấm từ đan điền lan tỏa ra toàn thân khiến cho Diệp Phong cảm nhận được tinh thần sảng khoái đến cực điểm, thân thể cũng run lên một hồi.

Võ Giả đỉnh phong.

Hắn định lần nữa bấm dấu (+) nhưng là lần này lại không có xuất hiện, giống như điểm tích lũy có chút không đủ.

Nhưng đúng lúc này hắn chợt phát hiện ra, thân thể của mình vẫn là không mảnh vải che thân, thảo nào bên dưới có chút lành lạnh.

“Oa! Tốt xấu hổ a!”

Diệp Phong một mạch chạy thẳng vào trong rừng, quần áo vừa nãy đeo ở trong bao quải cũng là bị Xích Diệm Kim Lang xé rách cho nên cũng chỉ có thể lấy lá cây kết thành y phục.


Đề Thiên Cốc bên trong.

Các đệ tử Niêm Hoa Tông cũng không ngừng sát lục yêu thú cùng thu nhập yêu hạch.

“Tam Cường sư huynh, mau chạy đi!”

Lúc này một tên thiếu niên đối với người bên cạnh mình cuồng hô một tiếng, thần sắc vô cùng nghiêm túc nhìn lên trước mắt.

Nhị giai yêu thú Tử Kim Độc Mãng.

“Sư đệ chớ có hồ đồ, sư huynh là loại người như vậy sao? Hơn nữa, xin gọi ta hảo hán!”

Tam Cường sư huynh lúc này cũng là ngưng trọng nhìn lấy trước mặt nhị giai yêu thú nói ra, thân hình còn đem sư đệ của mình bao bọc ở phía đằng sau.

Không thể không nói trong trường hợp này Tam Cường thật sự giống như cái hảo hán thực thụ, cho dù đối mặt với nhị giai yêu thú Tử Kim Độc Mãng cũng là y nguyên không bỏ lại đồng môn của mình.

“Sư huynh, bây giờ đã là giờ phút nào, ngươi còn có tâm trạng đùa hay sao?”

Tên sư đệ gọi là Hứa Vân, tu vi ở Võ Giả hậu kỳ đối với Tam Cường quát lạnh một tiếng, từ khuôn mặt có hắn cũng có thể nhìn đến có bao nhiêu gấp rút cùng sợ hãi.

Ở đây chỉ có hắn là tu vi Võ Giả hậu kỳ, dù là cộng thêm Tam Cường Võ Giả đỉnh phong cũng chưa chắc là đối thủ của Tử Kim Độc Mãng.

Phải biết nó chính là yêu thú nhị giai, cũng tương đương với Hậu Thiên cảnh giới, cho dù chỉ là sơ kỳ nhưng cũng đã đủ nghiền ép bọn hắn vô số lần.

Hơn nữa yêu thú trời sinh nhục thân cứng rắn, Tử Kim Độc Mãng mỗi đòn t·ấn c·ông đều như chí mạng, lưỡi của nó cũng ẩn chứa kịch độc.

Thông thường Đề Thiên Cốc sẽ không xuất hiện Tử Kim Độc Mãng bởi vì sẽ có những cường giả như Vương trưởng lão cùng hai người khác của Huyền Thiên Tông cùng Bắc Mạc Tông.

Nhưng hết lần này đến lần khác nhị giai yêu thú lại bất thường xuất hiện tại đây, càng nghiêm trọng hơn chính là một đôi mắt đỏ ngầu như máu khi nhìn thấy bọn hắn, điều này nói rõ cái gì?

Đây tuyệt đối không phải yêu thú bình thường, mà chính là do thế lực nào đó nuôi thả!

Thiên địa lắm cái hay lạ, cũng không hiếm trường hợp nô dịch yêu thú, chỉ cần ngươi đầy đủ thực lực không có gì trên đời có thể làm khó ngươi.

“Ta đã phát ra tín hiệu, Vương trưởng lão cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây, nhưng với điều kiện chúng ta phải sống sót trước đã.”

Tam Cường đối với Hứa Vân sư đệ trấn an một tiếng, tuy miệng hắn nói như vậy nhưng trong lòng tất nhiên biết nếu như yêu thú trước mặt là nhằm vào bọn hắn mà đến như vậy há chẳng phải bọn hắn cũng là có chuẩn bị.

Soạt!

Đúng lúc này ở từ xa truyền đến thanh âm vô cùng kỳ lạ, Tam Cường cùng Hứa Vân đều là nhìn chòng chọc vào hướng thanh âm kia phát ra, đồng thời hai mắt cũng ẩn chứa lấy hưng phấn cùng sợ hãi.

Nếu như đó là người mình như vậy liền không sao, nhưng nếu là địch thủ chỉ sợ ngày này năm sau chính là ngày giỗ của bọn hắn.

Nương theo âm thanh kỳ lạ kia, một thân ảnh cũng dần dần xuất hiện trước mắt của hai người cùng độc mãng, không phải là Diệp Phong một đường chạy loạn thì còn có ai?

“A! Tam Cường sư huynh, Hứa Vân sư huynh!”

Diệp Phong kinh ngạc mở miệng, thật sự là ở trong rừng chạy loạn một hồi lâu cũng tìm đến cái người quen, điều này cũng khiến hắn có chút vui vẻ.

“Diệp Phong sư đệ? Tại sao ngươi lại ở đây? Còn nữa, quần áo ở trên người ngươi đâu?”

Tam Cường cùng Hứa Vân sau khi quan sát đến diện mạo của đối phương cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng sau đó lại là mộng bức nhìn lại.

“Aizz, chuyện này nói ra liền rất dài dòng. Đại khái chính là ta cùng yêu thú đại chiến ba trăm hiệp, cái kia yêu thú liền dùng hỏa diễm thiêu đốt hết y phục của ta, nhưng là ta cũng thành công kết liễu nó, một đường chạy đến đây.”

Diệp Phong ngửa mặt lên trời mà thở dài, hai mắt mê ly giống như đang nhớ về cái quá khứ huy hoàng đồng dạng.

“Sư đệ chịu khổ rồi!”

Tam Cường cùng Hứa Vân cũng là cảm khái một tiếng, rốt cuộc là sư đệ đụng phải cái yêu thú biến thái nào đánh nhau lại đi thiêu đốt y phục.

“Sư huynh, dường như tình huống có chút không đúng!”

Giờ phút này Diệp Phong cũng là hướng mắt nhìn về phía của Tử Kim Độc Mãng, tâm thần không chủ động run lên từng hồi khiến cho hắn quay sang phía của hai vị sư huynh hỏi một tiếng.

“Sư đệ, đây chính là nhị giai yêu thú, chúng ta đang đợi Vương trưởng lão đến cứu trợ!”

Tam Cường nghiêm nghị nói ra, thần sắc vui vẻ vừa nãy lại trở về ngưng trọng cùng kiêng kỵ.

“Cái gì? Phiền sư huynh ngươi nói lại lần nữa?”

Diệp Phong móc móc lỗ tai tỏ vẻ giống như chưa nghe rõ, nhưng trong lòng đang là điên cuồng đem mười tám đời tổ tông của hai vị sư huynh ra hỏi thăm một lần.

“Nhị giai yêu thú, Tử Kim Độc Mãng!”

Hứa Vân thấy sư huynh của mình trầm lặng liền là c·ướp lời nói ra, hai tay cũng cầm chặt bảo kiếm hướng về phía của nhị giai yêu thú trước mặt giống như chuẩn bị giao chiến.

“Hảo hán! Cáo từ!”

Diệp Phong vừa nghe thấy tên của nhị giai yêu thú liền mở miệng đối với hai vị sư huynh nói một tiếng, đồng thời thân hình cũng là chuẩn bị quay người rời đi.

Nói đùa cái gì? Có quỷ mới biết con nhị giai yêu thú này kinh khủng bao nhiêu.

Hơn nữa nếu như nó nuốt Diệp Phong vào miệng thì mọi chuyện còn có chút dễ dàng giải quyết, nhưng nếu như nó dùng thân mình quấn chặt lấy hắn đây?

Như vậy chẳng phải liên tục bị quấn chặt đến c·hết? Cho dù cơ thể không truyền đến bất kỳ đau đớn nhưng là bị h·ành h·ạ như vậy cũng khiến cho Diệp Phong có chút không thoải mái.

Chương 7: Điểm tích lũy tới tay.