Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.
Unknown
Chương 9: Đem của quý cũng góp đi vào.
Chỉ là hai người một mạch quay người bỏ chạy cũng không biết Diệp Phong sư đệ trong miệng của bọn hắn giờ phút này đang nằm ở trên mặt đất không ngừng chửi thề, trong lòng cũng là đem hai vị sư huynh tổ tông dòng dõi ra hỏi thăm một lần.
“Ngươi mẹ nó chạy thì chạy nhanh lên, ta nhưng là mất 10 giây cuộc đời để cầm chân yêu thú!” Diệp Phong trong lòng thầm hô.
Khè…khè.
Khè…khè.
Tử Kim Độc Mãng hai cái răng nanh vẫn không ngừng truyền tải độc tố vào trong cơ thể của Diệp Phong thông qua v·ết t·hương ở cổ, mãi đến khi con mồi toàn thân tím tái, hơi thở cũng lặng yên không hoạt động thì nó mới chính thức kết luận con mồi đ·ã c·hết.
Ực…ực.
Tử Kim Độc Mãng liền dang rộng cái miệng một hơi nuốt sạch Diệp Phong vào trong bụng, không thể không nói con yêu thú này vô cùng cảnh giác, phải g·iết c·hết đối phương trước mới nuốt nếu không liền xảy ra rắc rối như Xích Diệm Kim Lang.
Nhưng người tính không bằng trời tính, tất cả mọi sự cẩn thận của Tử Kim Độc Mãng đều là cần thiết, chỉ là vẫn không thể tránh nổi duy nhất một trường hợp đó là Diệp Phong có thể phục sinh sau 10s.
Quả nhiên, 10s rất nhanh liền qua đi.
“Ta đâm, ta đâm! Ta chọt, ta chọt!”
Diệp Phong lúc này thân thể lại hoàn hảo vô khuyết, ngay cả cọng lông tơ cũng đầy đủ lại xuất hiện ở trong bụng của Tử Kim Độc Mãng, hai tay không ngừng chụm lại điên cuồng đâm ra xung quanh.
Khè…khè.
Khè…khè.
Tử Kim Độc Mãng lập tức cảm thấy đau nhức từ trong dạ dày truyền ra, nó không ngừng chiết xuất chất nhầy xuống dạ dày mong muốn đem con mồi ở trong đó ăn mòn sạch sẽ, hai con ngươi đỏ ngầu cũng xuất hiện nghi hoặc.
Bởi vì tính cẩn thận của mình cho nên Tử Kim Độc Mãng thường hay độc c·hết con mồi sau đó mới nuốt vào, nhưng là lần này tại sao lại không giống?
Chẳng nhẽ tên nhân loại tu sĩ kia có vấn đề hay sao?
Nghĩ đến đây Tử Kim Độc Mãng liền dứt khoát quyết định co bóp dạ dày hòng khạc Diệp Phong ra ngoài, nhưng là Diệp Phong bên trong cũng điên cuồng đâm lấy tứ phía, không có bất kỳ kiêng nể nào.
Khè…khè.
Khè…khè.
Lúc này Tử Kim Độc Mãng giống như cái người đau dạ dày cấp tính, toàn thân quằn quoại nằm ở trên mặt đất lăn qua lăn lại, hai mắt bên trong cũng như ẩn như hiện một tia hoảng sợ.
Phốc!
Cho dù là phòng ngự của Tử Kim Độc Mãng mạnh mẽ thì làm sao?
Cho dù lớp vảy của nó được xếp theo một huyền cơ vô cùng kỳ diệu, cứng rắng vô cùng thì làm sao?
Còn không phải dạ dày b·ị đ·âm thủng, trong bụng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bị nghiền đến nát nhừ hay sao?
Điểm tích lũy + 50.
“Điếu tạc thiên, một con nhị giai yêu thú gấp năm lần nhất giai yêu thú? Phát tài phát tài, lần này liền có chút thú vị.”
…
Tam Cường cùng Hứa Vân giờ phút này đã chạy không biết bao nhiêu xa, hai người ướt đẫm mồ hôi nhưng chân vẫn tiếp tục di chuyển, hiển nhiên đây là không dám dừng lại dù chỉ một chút.
“Hứa Vân sư đệ, không được, chúng ta phải quay lại cứu Diệp Phong sư đệ!”
Đột nhiên thân hình của Tam Cường khựng lại, khuôn mặt của hắn lúc này sợ hãi vô cùng nhưng vẫn kiên định nói ra.
“Sư huynh, chúng ta bây giờ không phải đối thủ của Tử Kim Độc Mãng, nếu như quay lại cũng chỉ góp thức ăn cho nó mà thôi, làm sao cứu?”
Hứa Vân cũng thở hồng hộc lên tiếng, ánh mắt nhìn về hướng đằng sau mang theo một chút ngưng trọng.
“Thế nhưng Diệp sư đệ…”
Tam Cường muốn nói cái gì lại thôi, hắn thân làm sư huynh lâm trận lại phải dựa vào sư đệ để bỏ chạy, hiển nhiên cái này không hợp với tôn nghiêm của hắn, thêm nữa cũng không xứng với hai từ hảo hán.
“Sư huynh, cách duy nhất bây giờ chính là tìm Vương trưởng lão, hoặc đợi chúng ta có thành tựu liền quay lại báo thù cho Diệp sư đệ! Chỉ có như vậy Diệp sư đệ mới không hi sinh vô ích.”
Hứa Văn cũng là cắn răng lên tiếng, dù nói là nói như vậy, nhưng tình cảnh vừa nãy vẫn còn rõ như in trong đầu của bọn hắn, cổ Diệp Phong bị Tử Kim Độc Mãng cắn xuyên, tỷ lệ t·ử v·ong cơ hồ chính là mười phần.
“Đáng ghét Tử Kim Độc Mãng, nếu như đợi hảo hán ta đây tu luyện có chút thành tựu sẽ tính sổ sách rõ ràng với ngươi, dám cả gan t·ấn c·ông sư đệ khả ái của ta!”
Tam Cường hai mắt đã xích hồng, tơ máu vằn lên giống như mạng nhện đồng dạng, hai nắm đấm bóp chặt vào nhau, từng tia tiên huyết cũng theo đó chảy ra.
Diệp Phong thì lúc này một đường chạy loạn trong Đề Thiên Cốc, cả người đều bay nhảy như chim, không hề có chút phòng ngự cùng tư thái sợ hãi nào.
“Ngọa tào ngọa tào, cái này có chút hố!”
Diệp Phong lấy lá cây che đi phần dưới của mình, sau đó nhanh chóng tìm kiếm xung quanh xem có đệ tử Niêm Hoa Tông nào xuất hiện hay không.
Về phần tìm làm gì?
Tất nhiên là đánh c·ướp một chút quần áo.
Nhưng đúng lúc này thân hình của hắn khựng lại, giương ánh mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trước mặt của hắn lúc này tình huống có chút không đúng, hai thân ảnh một nam một nữ đang giao thủ với nhau.
Phi phi phi!
Không phải giao thủ, mà chính là ‘giao thủ’.
“Mạnh… Mạnh ca ca, ngươi… ngươi làm mạnh hơn chút nữa!”
Nữ nhân nằm phía dưới hai tay ôm lấy cổ của tên nam tử kia, trong miệng truyền đến tiếng thở dốc, hai mắt mê ly nhìn lấy đối phương.
“Lam nhi ngươi ưa thích thô bạo sao, như vậy ta liền không khách khí.”
Nam tử gọi Mạnh ca ca liền lập tức cười to, ánh mắt tràn đầy tà ý, sau đó cầm thương của mình cày lên vùng thảo nguyên xanh tốt kia, hùng hục hùng hục, không chút nào để ý đến có ánh mắt đang dòm ngó bọn họ.
“Kéo con bê, người khác vào Đề Thiên Cốc không phải lịch luyện thì chính là tu luyện, ngược lại các ngươi thì tốt rồi, ở đây cô nam quả nữ.”
Diệp Phong lẩm bẩm lên tiếng, hai tròng mắt khẽ đảo, sau đó cười hắc hắc từng bước tiến đến gần.
Cũng may đôi nam nữ kia ‘giao thủ’ chính là ngay cạnh một cái mỏm đá cho nên Diệp Phong rón rén bước đến, hai chân nhẹ nhàng dẫm trên đất bằng không gây ra bất kỳ âm thanh, bọn họ cũng không hề phát hiện ra dị thường, tiếp tục nhập vai hành động.
“Đại ca, đại tẩu, các ngươi cũng đừng trách ta!”
Diệp Phong cười hắc hắc, sau đó bắt đầu leo lên mỏm đá, trong tay còn cầm lấy một hòn đá to chừng bằng lòng bàn tay, cầm rất vừa vặn.
“Mạnh… Mạnh ca ca, mạnh nữa… mạnh nữa…”
Nữ tử gọi Lam nhi vẫn nằm ở dưới đất khẽ rên, ánh mắt lúc này mê ly vô cùng, hai gò má đã vì sự hưng phấn mà ửng hồng.
“Được, hôm nay cho dù sử dụng hết khí lực cũng phải để Lan nhi ngươi cảm nhận được cái gì gọi là nam nhân chân chính.”
Mạnh ca ca hai tay đặt vào bả vai thon gầy của Lam nhi nữ tử, vu·ng t·hương ra trận, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Mạnh… Mạnh ca ca, đằng… đằng sau lưng của ngươi có… có…”
Nhưng là lúc này nằm ở phía dưới Lam nhi nữ tử bỗng nhiên gương mặt hiện lên có chút hoảng sợ, bởi vì xuất hiện đằng sau lưng Mạnh ca ca của nàng đúng là một tên nam tử, hơn nữa còn cầm trong tay hòn đá, nụ cười của hắn lúc này giống như ma quỷ tồn tại.
“Lam nhi, sau lưng của ta có vết bớt không phải muội đã xem qua rồi sao? Như vậy đi, chờ sau khi làm xong ta sẽ cho muội nhìn ngắm cả ngày.”
Mạnh ca ca giờ phút này đã không hề bận tâm đến mọi thứ bên ngoài trừ nữ tử nằm dưới thân của hắn, tiếp tục đưa cự long vào hang động, nhịp độ không chút nào giảm đi.
“Không phải, sau lưng… sau lưng của ngươi… có… có người!”
Lam nhi trong lòng quả thực khóc không ra nước mắt, gương mặt tái mét không còn chút máu, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía của nam tử đằng sau lưng của Mạnh ca ca, đang đứng ở trên mỏm đá cười cười nhìn xuống.
“Cái gì?”
Mạnh ca ca bỗng nhiên thất thanh lên tiếng, cấp tốc quay đầu nhìn lại phía sau, muốn xem rốt cuộc là ai đang nhìn lén bọn họ.
Bốp!
Nhưng là không đợi Mạnh ca ca quay đầu lại, Diệp Phong thân hình đã từ mỏm đá bên trên nhảy xuống, hòn đá trong tay càng là nện mạnh một cái vào gáy của hắn.
Mí mắt của Mạnh ca ca lúc này dùng tốc độ bình thường cũng nhìn thấy đang dần dần cụp xuống, thân thể ngã đè lên người của Lam nhi nữ tử.
“Aaaaaaaaa. Biến thái!”
Lam nhi nữ tử ôm lấy Mạnh ca ca thân thể để che đi phần thiếu vải của mình, sau đó thất thanh la lên.
“Tiên tử, cầu ngươi đừng diễn! Cái gì gọi là biến thái? Các ngươi cô nam quả nữ giữa thanh thiên bạch nhật lại làm ra chuyện này, không thấy hổ thẹn với thiên địa sao, với tông môn sao, với phụ mẫu sao?”
Diệp Phong cũng không phải người ăn chay, chỉ thấy hắn ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dáng chính khí lẫm nhiên nói ra, ánh mắt còn mang theo một chút khinh bỉ.
“Cút! Biến thái.”
Lam nhi nữ tử xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, hai con ngươi đã rơm rớm những hạt nước mắt, giống như bất cứ lúc này cũng có thể chảy xuống đồng dạng.
“Tiên tử đợi chút, ta làm xong chính sự liền đi ngay.”
Diệp Phong vẫn là từ từ tiến lại gần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lam nhi nữ tử.
“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi không nên tiến lại gần, nếu không… nếu không ta liền la lên.”
Lam nhi nữ tử liên tục lắc đầu, giờ phút này trong lòng của nàng loạn như ma, giống như tưởng tượng được chuyện sắp xảy ra bây giờ.
“Làm gì? Đương nhiên là làm chính sự, không thấy bây giờ khung cảnh có chút quỷ dị hay sao?”
Diệp Phong một mặt mộng bức, hắn chỉ muốn ổn thỏa tiến lại phía sau đầu của Lam nhi nữ tử để nhặt bộ quần áo của Mạnh ca ca vứt ở đó, sau đấy liền rời đi?
Ngươi m* nó nói cho ta đây không phải chính sự thì là cái gì?
Khoan!
Diệp Phong lúc này mới nhìn xuống phía dưới thân thể của mình, vẫn… vẫn là lõa thể.
“Aaaaaa! Tiên tử, ngươi… ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”
Diệp Phong khuôn mặt trắng nhỏ cũng đỏ bừng, nguyên lai Lam nhi nói hắn biến thái không phải là vì nhìn trộm, mà chính là lõa thể chạy trong rừng, sau đó lại xuất hiện phía trên mỏm đá.
“Tiên tử, hiểu lầm, hiểu lầm!”
Hắn cấp tốc chạy lại cầm lấy quần áo của Mạnh ca ca sau đó phi vào trong rừng chạy như điên, giống như ở đằng sau tồn tại lấy cái gì ma quỷ đồng dạng.
Phù…phù.
“Ngọa tào, lần này đem của quý cũng góp đi vào, thật sự quá mất mặt a! Một tên thiếu niên thuần khiết như ta lại bị người khác nhìn thấy chỗ đó, sau này chắc chắn sẽ sinh ra tâm ma trong đêm tân hôn!”
Diệp Phong không biết chạy cách xa bao nhiêu mới dừng lại, vừa nói vừa thở hổn hển.