Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 214: Không thể giấu được
Người hầu ngoài phòng gọi lên: “Chuyện lớn rồi! Hầu gia đánh nhau với Thạch thượng thư, đập đầu ông ta thủng cả một lỗ, bất tỉnh tại chỗ!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tề Lâm chỉ vào trong: “Trong phòng tắm.”
Tề Lâm nghe lệnh đi đến nhà bếp, lúc quay lại thì thấy trong viện đã có bốn người đứng nghiêm chỉnh, ai nấy mặt mày ủ rũ, như thể vừa mất cha mẹ.
Chương 214: Không thể giấu được
Chưa nói hết câu, Ngô Thành Cương đã gạt nàng sang bên: “Nhược Tố, A Bảo gặp chuyện rồi!”
Tĩnh Nhược Tố đang tựa người trên giường sưởi, tính toán sổ sách. Kế bên, di nương Vân Bích bưng tới một chén tổ yến: “Đại thiếu phu nhân, dùng chút đi, để nguội sẽ tanh đó.”
Phủ Tuyên Bình Hầu đón một vị khách không mời.
Ai tới?
Cố Trường Bình không trả lời mà hỏi lại: “Hầu gia cũng biết chuyện rồi à?”
“….” Tề Lâm gãi đầu.
Hắn không nói thêm lời nào, lập tức xoay người rời đi.
“Ngay dưới chân thiên tử mà dám làm càn, còn ra thể thống gì!” Sử Lượng phẫn nộ nói.
A Nghiễn liếc nhìn hai huynh đệ họ Sử rồi dẫn đầu bước vào phòng.
Cố Trường Bình nhìn đoàn người đi xa, bèn xoay mình lên ngựa, thúc ngựa rời đi.
“Vâng!”
Tia sáng đầu tiên của buổi bình minh nhẹ nhàng lan ra khắp bầu trời.
Tay Tĩnh Nhược Tố run lên, tổ yến suýt đổ.
Cố Dịch: “…”
Tề Lâm khó hiểu bước ra khỏi phòng tắm, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện thứ gia ném cho mình là một chiếc áo lót.
Chẳng mấy chốc, một đoàn người rầm rộ rời phủ. Tuyên Bình Hầu gia đi đầu, mặc quan phục, thắt đai lưng mang kiếm, cưỡi ngựa dẫn đầu.
“Gia! Gia!”
*
“Hả?”
Cố Trường Bình lắc đầu: “Ta đã quay lại nghĩa trang tìm kỹ thêm mấy lượt, không thấy ai cả, nếu có thì cũng đã không chậm trễ đến giờ.”
“Quốc Tử Giám cũng cử người đi báo.”
Cố Trường Bình thở dài: “Tới Thạch phủ đòi người đi, giờ chỉ còn cách này thôi, nhà họ Thạch quá coi thường hầu phủ rồi!”
Cố Dịch nói với A Nghiễn: “A Nghiễn huynh đệ, gia gọi chúng ta vào.”
Tề Lâm trong bụng có cả đống chuyện muốn nói, nhưng vẫn vội đi chuẩn bị nước nóng.
“Đại nhân!” Giọng hắn run rẩy: “Chúng ta cũng tìm suốt đêm, không thấy người của Thạch Hổ. Bây giờ, phải làm sao đây?”
Tiếng hét đó khiến hai vợ chồng hoảng sợ tột độ, còn chưa kịp phản ứng thì lại có người báo: “Lục biểu thiếu gia và nha hoàn A Man của thất gia đang tới phủ Thuận Thiên kêu oan!”
“Tĩnh Thất không sao, ta đã sắp xếp nàng ở chỗ Lý phi. Thạch Hổ và tùy tùng của hắn đều c·h·ế·t cả, ta g·i·ế·t.”
Tề Lâm rời viện, quay đầu nhìn cửa thư phòng.
Thân thể Tĩnh Nhược Tố chao đảo, ngã ngửa ra sau.
“Đại nhân!” A Nghiễn quỳ rạp xuống đất, mắt đỏ hoe: “Xin đại nhân làm chủ cho gia của ta, nếu gia có mệnh hệ gì, Tĩnh gia chúng ta coi như trời sụp.”
Cố Trường Bình liếc hắn một cái: “Ngươi thấy nữ nhân khóc, thì sao?”
Tĩnh Nhược Tố vừa nhận lấy thì rèm châu bị hất lên. Ngô Thành Cương xông vào như một cơn gió. Vân Bích vội cười đón: “Gia vừa mới đi, sao lại…”
Ngô Thành Cương sững sờ. Tất cả đều điên cả rồi sao?
Cố Trường Bình thổi hơi nóng trong chén trà: “Ta đã tới hầu phủ, bảo hầu gia đi Thạch phủ đòi người. Trước mắt, chưa có cách gì tốt hơn.”
“Ngươi đích thân tới Ngô phủ, báo tin cho đại thiếu phu nhân.”
“A Bảo bị Thạch Hổ bắt đi, giờ mất tích. Hầu gia đang đại náo Thạch phủ!”
Nước đã chuẩn bị xong, Cố Trường Bình c** đ* rồi tiện tay ném cho hắn: “Không cần hầu hạ ở đây, bảo nhà bếp chuẩn bị chút đồ ăn, lát nữa sẽ có người tới phủ.”
“Nói mau, A Bảo của ta bị sao?”
Cố Trường Bình bước tới đỡ A Nghiễn dậy: “Nếu Thạch phủ không giao người, cứ tới thẳng phủ Thuận Thiên xin xét xử. Chuyện càng lớn thì Tĩnh Thất càng có thêm cơ hội sống, lúc này không thể tính toán thiệt hơn nữa.”
“Đi, chúng ta cũng tới Thạch phủ đòi người!” Sử Minh đập tay xuống bàn.
Chuyện còn chưa rõ ràng, không nên giấu sao? Sao gia lại muốn để cả thiên hạ đều biết vậy?
Tuyên Bình Hầu gia vừa nhìn thấy là Cố Trường Bình, lập tức bước tới nắm lấy tay hắn: “Trường Bình, sao rồi, tìm thấy Tiểu Thất chưa?”
“Đại thiếu phu nhân, giờ không phải lúc khóc, quan trọng là đi tìm người!” Vân Bích vội khuyên.
“Rõ!”
Khuôn mặt Cố Trường Bình hiện lên nét quái dị, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Dịch: “Chuyện này… đến lúc thu lưới rồi!”
“Lục công tử tỉnh chưa?”
A Nghiễn hoàn toàn hoảng loạn.
Hai tiếng kêu cùng vang lên. Ngô Thành Cương và Vân Bích lao tới đỡ nàng, người thì vỗ lưng, người thì bấm nhân trung.
Cố Trường Bình kéo hắn lại: “Ngươi đi thì không ai nghe, bảo Lục Hoài Kỳ cùng muội muội ngươi đi với!”
C·h·ế·t chắc!
“Nhược Tố!”
Cố Dịch thấy hắn tới thì hỏi: “Gia đâu?”
Ván cờ này của gia… chơi lớn thật rồi!
“Vào hết đi!” Giọng Cố Trường Bình từ trong phòng vọng ra.
Lúc này Cố Trường Bình đã thay quần áo sạch sẽ, ngồi trước bàn viết. Thấy họ đến, câu đầu tiên là: “Tìm suốt cả đêm vẫn không thấy Tĩnh Thất. Bên các ngươi thì sao?”
Ngô phủ, nội viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Thành Cương cũng sốt ruột không kém, nghĩ một hồi rồi nói: “Đi, phải gặp hầu gia trước đã!”
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Tim hắn đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Hầu gia!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hầu gia, mang theo nhiều người một chút, kẻo thiệt thòi!”
Tĩnh Nhược Tố tỉnh lại, vừa mở miệng đã nước mắt đầm đìa: “Ôi đứa đệ đệ khổ mệnh của ta!”
“Nhược Tố, vậy chúng ta…”
Tuyên Bình Hầu gia nghe vậy lập tức nổi giận, đúng là quá đáng mà! Coi hầu phủ ta là vô hình chắc?
“Chuyện lớn như vậy, giấu nổi sao?”
“Gia, ngài...”
“Đại thiếu phu nhân!”
Cố Trường Bình nhíu mày: “A Nghiễn huynh đệ, Tĩnh Thất là học trò của ta. Ta muốn làm chủ cho hắn, cũng phải tìm được người trước đã.”
“Ngươi hỏi hắn làm gì!” Sắc mặt Tuyên Bình Hầu gia vì lo lắng mà xanh mét: “Nói mau, tìm được Tiểu Thất chưa?”
Ánh mắt A Nghiễn sáng lên, đúng rồi, mượn sức quan phủ đi tìm thất gia, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.
“Cái gì?”
Hắn nghiêng đầu nhìn, thấy vợ mình đứng không vững nữa, sắc mặt tái nhợt như bệnh nặng, môi cũng trắng bệch. Chỉ nghe nàng lẩm bẩm: “Nguy rồi, A Bảo nguy rồi…”
Cố Trường Bình xua tay: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm.”
“Ta muốn dùng cái c·h·ế·t của hai kẻ đó để lật tung trời đất kinh thành.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong thư phòng, câu đầu tiên Cố Trường Bình nói khiến Cố Dịch sợ đến tròn mắt.
A Nghiễn vừa nghe đã lùi mấy bước. Nếu không nhờ Cố Dịch đỡ, hắn đã ngã ngồi xuống rồi.
“Ta đi nhờ biểu thiếu gia ngay!”
Tĩnh Nhược Tố bừng tỉnh, cố gắng trèo xuống giường, xoay vòng vòng trong phòng như ruồi mất đầu, gào khóc với Ngô Thành Cương: “Gia, tìm thế nào đây?”
“Thiệt thòi? Nếu Tiểu Thất xảy ra chuyện gì, ông đây liều mạng với hắn!” Hầu gia tức giận xông ra ngoài.
Kỳ lạ, áo khoác đâu rồi?
Tuyên Bình Hầu gia sững người, hồi lâu không lấy lại tinh thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ chốc lát sau, thư phòng rộng lớn chỉ còn lại ba người. Tề Lâm nghi ngờ hỏi: “Gia, sao lại để A Man đi? Con bé đó giúp được gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.