Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 522: Sao lại là hắn
“Phu nhân, bà nói xem… liệu Tĩnh Thất có âm thầm mua ruộng tích lương cho Tam tiểu thư không?”
Lục thị nhận ra điều gì đó, hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Suốt thời gian qua, hai người họ âm thầm điều tra chuyện lương thực.
“Mỹ nhân!”
Huống chi, thằng nhóc ấy là nữ cải trang nam đi thi và làm quan, chẳng lẽ muốn rước họa vào thân, tự đào mộ cho mình?
Hồi còn ở Quốc Tử Giám, hắn đã là kẻ không có chính kiến, chuyện gì cũng chỉ biết nghe theo người khác. Sao giờ lại bắt hắn tự quyết?
Con mẹ nó… (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Triều nghẹn lời như bị bóp cổ, những lời định nói sau đó cũng không sao thốt ra nổi.
Uông Tần Sinh lúc này mồ hôi lạnh đã túa ra.
Nghĩa là… Tam tiểu thư vốn chẳng hề có ý định trở về phủ Lâm An?
Uông Tần Sinh run run nói: “Với lại, nhìn hắn có giống người muốn tạo phản đâu? Trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, chỉ cần động một chút là ảnh hưởng cả nhà. Ngẫm lại thấy bất khả thi, tuyệt đối không thể!”
“Đúng, đúng, đúng!”
Một nhóm thì manh mối quá ít, không lần ra được là ai, chỉ biết có dính líu đến giới giang hồ.
Lục thị bật cười: “Nếu con bé định mua thật, sao lại không nói với ta? Không phải ta không đồng ý, chỉ là thấy bọn trẻ còn nhỏ quá, giờ mà lo chuyện hồi môn thì có hơi sớm đấy.”
“Đi thong thả, đi thong thả!”
“Mua ruộng tích lương làm gì chứ, nhà họ Tĩnh tuy chẳng phải vinh hoa phú quý gì, nhưng nuôi sống hai mẹ con họ đâu phải chuyện khó.”
Lưỡi Uông Tần Sinh như tê cứng, cố gắng mấy lần vẫn không nói nên lời, đành cười gượng với Lục thị.
Uông Tần Sinh cất bước như bay, gần như là chạy trốn.
Không khí ngưng đọng trong xe. Một lúc sau, Cao Triều mới ý thức được tên này dù làm quan rồi, vẫn vô dụng như xưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Chương 522: Sao lại là hắn
“Phu nhân có từng nghĩ đến chuyện mua ít ruộng đất, tích trữ lương thực giúp Tam tiểu thư, để mẹ con họ về sau khỏi lo chuyện cơm áo không?”
Uông Tần Sinh lòng như tro nguội, vừa thấy xe ngựa đỗ trước cổng phủ thì lập tức vén rèm chui vào, giọng khẩn thiết: “Mỹ nhân, mau tát ta một cái, mau!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Triều: “…”
Ta cũng muốn lấy cả tính mạng ra đảm bảo, đây chỉ là sợ nhỡ đâu lỡ thật thì sao?
Cao Triều vung tay tát ngay một cái rõ mạnh. Uông Tần Sinh như tỉnh khỏi cơn mộng, sắc mặt lúc này mới có hơi hồng hào.
Thằng nhóc đó đang làm quan rạng rỡ nơi kinh thành, hơn nữa hắn thu gom nhiều lương thực như thế để làm gì?
“Tam tiểu thư vì sao lại không muốn?”
“Một là vì nhà họ Tĩnh đông người, miệng lưỡi thiên hạ khó lường, ai quan tâm ngươi đúng hay sai, ắt sẽ có người đứng sau lưng bàn tán chỉ trỏ. Phận đàn bà đã hòa ly, ngày tháng chẳng dễ sống đâu.”
“Không thể nào không phải!”
Hiểu rõ điều đó, hắn vỗ ngực mấy cái, nghiêm giọng nói: “Giờ điều quan trọng là phải làm rõ, hắn mua lương trữ đất là để làm gì?”
Cao Triều chống tay ngồi dậy, giọng trầm lạnh: “Tần Sinh, ngươi nói lại xem… thằng nhóc đó đã mua bao nhiêu lương?”
Lục thị ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Huống chi còn có A Bảo ở đó, sợ gì chứ, tỷ ruột cháu ruột của mình, chẳng lẽ lại không quan tâm? A Bảo đứa nhỏ ấy, xưa giờ luôn đứng về phía người nhà, lại rất thương yêu trẻ nhỏ.”
Đừng nói là Uông Tần Sinh không tin, ngay cả Cao Triều cũng không dám tin.
“Ta cũng muốn con bé quay về phương Nam, có ta ở bên cạnh trông nom, lòng dạ cũng yên tâm hơn. Cũng từng viết vài lá thư nhắc đến chuyện này, nhưng nó chỉ nói là không muốn về.”
“Sao đi nhanh vậy, trà còn chưa hớp một ngụm. Người đâu, mau tiễn Uông công tử!”
Uông Tần Sinh ngẩn ra.
“Còn nếu không phải…”
Uông Tần Sinh ngẩng đầu, hùng hồn nói: “Ta có thể lấy cả tính mạng ra bảo đảm, Văn Nhược tuyệt đối không làm chuyện như thế!”
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi ấy khiến tim Cao Triều treo lên tận cổ, tức giận mắng: “Ngươi nói rõ ràng xem nào! Gì mà gọi là không biết gì hết?”
Biết đâu thật sự đang tìm đường lui cho hai mẹ con họ thì sao?
“Đúng, đúng, đúng!”
Cao Triều im lặng, trong lòng lại bắt đầu rối như tơ vò.
Mấy lời đó khiến Cao Triều cũng phải chau mày.
“Phu nhân, con chợt nhớ trong nha môn còn việc gấp chưa xử lý.”
Sao lại là Tĩnh Thất được chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy họ lập tức rời huyện Tuyên Dương, đến phủ Lâm An, định hỏi Lục thị xem bà có biết chuyện này không.
“Tam tiểu thư không định quay về phương Nam sống; cũng chưa từng nói sẽ tích trữ lương thực hay mua ruộng. Lục Phu nhân bảo, chỉ cần có Tĩnh Thất ở đó thì cả đời mẹ con họ không phải lo gì hết.”
“Nếu như thật sự là vì tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu, thì bọn ta đúng là nghĩ ngợi quá nhiều rồi.”
Đúng vậy, Tĩnh Thất xưa nay tiêu tiền như nước, chẳng bao giờ thiếu bạc cả.
“Giờ chúng ta phải làm gì đây?” Cao Triều bắt đầu rối trí.
Uông Tần Sinh đột ngột đứng bật dậy: “Con phải đi ngay, lúc khác lại đến trò chuyện với phu nhân.”
Thế nhưng bà hoàn toàn không hề hay biết.
Lục thị thở dài: “Hai là phủ Lâm An gần phủ Hải An, lỡ như tên s·ú·c sinh kia lại tìm tới cửa, dây dưa không dứt thì biết làm sao?”
“Làm quan trong thiên hạ này… cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hắn nhăn nhó: “Mẹ của Tĩnh Thất hoàn toàn không biết gì hết.”
Uông Tần Sinh thúc vào người Cao Triều, nói gấp: “Giờ quan trọng là làm sao biết được sự thật đây? Biết ở đâu? Mau, nghĩ đi nghĩ đi!”
Cao Triều như bị sét đánh, ngả người ra sau, đầu va mạnh vào thành xe phát ra tiếng “cốp!”
Nụ cười ấy cứng đờ đến mức chẳng khác nào sắp khóc.
Mẹ kiếp…
Uông Tần Sinh mệt mỏi trả lời: “Tổng cộng tám vạn lượng bạc, ba nghìn sáu trăm mẫu ruộng tốt, chín trang trại.”
“Vậy… vậy…”
Cơn đau khiến hắn giật mình, liếc sang Uông Tần Sinh, chỉ thấy dưới ánh dạ minh châu, sắc mặt hắn trắng hơn cả ma.
“Không cần, không cần tiễn đâu ạ, xe ngựa của con đang đỗ ngay cổng phủ. Phu nhân giữ gìn sức khỏe, con đi trước!”
“Bốp!”
Càng tìm hiểu, họ càng phát hiện Tĩnh Thất thu mua lương thực và ruộng đất dưới danh nghĩa Tam tiểu thư.
“Cao mỹ nhân, có khi nào sự việc không như ta với ngươi nghĩ không? Lỡ như Tĩnh Thất thật sự là nhà giàu không chỗ tiêu tiền thì sao?”
Còn nhóm kia, càng điều tra sâu, càng lộ ra một cái tên quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Thất gia nhà họ Tĩnh.
Lục thị nhìn dáng vẻ vội vàng hấp tấp của hắn, chợt nhớ đến con mình đang làm quan ở kinh thành, trong lòng vừa xót xa lại vừa buồn.
Từ một manh mối mờ nhạt lần mò suốt nửa tháng, cuối cùng phát hiện có hai nhóm người đang bí mật thu mua lương thực, khiến giá cả tăng vọt.
Tay Lục thị khẽ run khi cầm chén trà.
Uông Tần Sinh cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng cơ mặt ở khóe môi và đuôi mày lại căng cứng không thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn! Không! Có! Chính! Kiến!
“Uông công tử đi thong thả!”
Nếu bà biết, thì cũng không có gì to tát. Dù sao Tam tiểu thư đã hòa ly, mua chút ruộng và lương để lo đường lui cũng là hợp lý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.