Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 526: Bước ra ngoài thử xem
Hắn vén áo ngồi xuống, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh ngắt của một đứa, chắc là sợ hãi lắm.
Tỷ ấy xinh đẹp thế kia, tính tình lại hiền hòa, chỉ là đã hòa ly, lại mang theo con gái, hơn nữa không thể sinh thêm, trên đời này có nam tử nào nguyện đường đường chính chính?cưới tỷ (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chỉ cần tỷ muốn là được!”
“Giải thích thế nào?” Hắn truy hỏi.
Tĩnh Nhược Tụ nhẹ c*n m** d***.
Làm sao A Bảo biết?
Cố Trường Bình mỉm cười trấn an: “Không cần sợ. Quên chưa giới thiệu với các con, đây là sư huynh của các con, Từ Thanh Sơn.”
“Tam tỷ, chúng ta sẽ gặp rất nhiều người trong đời. Có người đi cùng một đoạn rồi chia tay, cũng có người chỉ cần gặp thôi, đã là đại cát đại lợi.”
“Tam tỷ, tỷ có muốn dắt Nhất Ninh ra ngoài một chuyến, xem thử thế giới bên ngoài không?” Nàng hỏi.
“Muốn ở bên hắn sao?”
“Bao lâu?”
Từ Thanh Sơn trả lời: “Không hoàn toàn. Cũng vì Cao mỹ nhân và Tiền Tam Nhất nữa. Ba người bọn họ chiếm một nửa.”
Từ Thanh Sơn: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu nha đầu chơi mệt, ngủ thiếp đi trong vòng tay v·ú nuôi, noãn các bỗng trở nên yên tĩnh.
Sự khiêu khích đến nhanh và dữ dội. Khóe môi Cố Trường Bình động, vẽ ra một nụ cười khổ thoáng qua, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi thích hắn à?”
Khi Cố Trường Bình tiến lại gần, Từ Thanh Sơn lập tức khom người hành lễ: “Thưa tiên sinh, bình an chứ?”
Khi đèn đuốc mới vừa thắp sáng, vầng trăng đã lặng lẽ treo cao giữa bầu trời đêm.
Cố Trường Bình hơi nghiêng người, tránh ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của y: “Còn cần một thời gian nữa.”
Một bên là Tiểu Nhất Ninh hoạt bát nhảy nhót, một bên là Tĩnh Bảo vui vẻ trò chuyện, Tĩnh Nhược Tụ nghe hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ: e là mình nghĩ quá rồi.
“Từ Thanh Sơn.” Cố Trường Bình bỗng đổi giọng: “Lúc hành quân đánh trận, ngươi cũng thẳng thắn như vậy sao?”
Từ Thanh Sơn thẳng lưng như tùng bách: “Ta chỉ muốn xem thử một người ba lần đỗ đầu, là thần trong lòng Cao mỹ nhân rốt cuộc là người như thế nào.”
Tĩnh Nhược Tụ: “…”
Lúc này hai tiểu thế tử mới chịu buông tay, nhưng vẫn đi được vài bước lại quay đầu nhìn ba lần, mãi đến khi khuất theo nội thị rời đi.
“Phải!”
Tĩnh Bảo nhìn thẳng Tĩnh Nhược Tụ: “Hôm nay tỷ gặp Phó đại gia, hoảng hốt sợ hãi như vậy, là vì người ấy khiến tỷ nhớ đến một người khác phải không?”
“Tuân mệnh!”
“Hoàng hậu giá đáo!”
“Người…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trung thu ở Tĩnh phủ được tổ chức trong noãn các.
“Vì tiên sinh.”
Hắn gọi: “Lời hứa của ta sẽ không dành cho ngươi, vì ngươi không phải là hắn. Điều ta có thể nói với ngươi chỉ đến đây thôi.”
“…”
Trước lúc mẹ rời đi từng dặn kỹ, trong thâm cung này có ma quỷ ăn thịt người, dặn hai đứa tuyệt đối không được rời nửa bước khỏi Cố Trường Bình.
Trong đôi mắt tĩnh lặng của Tĩnh Bảo dâng lên ánh sáng: “Người ấy, ta sẽ gặp, tỷ cũng sẽ gặp. Tam tỷ, hãy bước ra ngoài thử xem, biết đâu người ấy đang đợi tỷ trên con đường đó thì sao?”
Khi Cố Trường Bình bước vào yến tiệc, hai vị tiểu thế tử vừa trông thấy hắn, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Ta không quanh co lòng vòng, nói thẳng nhé.”
Cố Trường Bình nâng tay ra hiệu đừng đa lễ: “Phu nhân đâu rồi?”
“Từ Thanh Sơn.”
Chương 526: Bước ra ngoài thử xem
Mọi người vội đứng dậy quỳ lạy nghênh đón.
“Gia mẫu đã vào yến tiệc, ta ở đây đợi tiên sinh.”
Cố Trường Bình đưa một quả nho vào miệng, từ từ cắn ra nước, trong lòng nghĩ: yến tiệc mừng vua tôi hôm nay, lúc nào sẽ đến cao trào đây?
Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.
“Rồi các ngươi sẽ thấy.”
“Cuối cùng, cho ngươi một lời khuyên.” Cố Trường Bình: “Dù là làm người, làm việc, dẫn binh hay đánh trận, quá cứng sẽ dễ gãy.”
“Hoàng thượng giá đáo!”
Từ Thanh Sơn nhìn Cố Trường Bình một cái, nói thẳng: “Người định sắp xếp cho Tĩnh Thất thế nào?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Từ sư huynh!”
Cố Trường Bình nhìn gương mặt trẻ trung đầy sức sống ấy, bỗng có cảm giác như một người cha già đang bị con trai uy h**p.
“Ta… ta có thể sao?”
Vĩnh Huy công chúa thoáng thất vọng, nhưng rồi lại nghĩ: người đọc sách chính trực nghiêm cẩn, chẳng phải nên như vậy sao?
Y vận quân phục của võ tướng, trẻ trung rực rỡ, rõ ràng đang chờ hắn.
Cố Trường Bình không khỏi nhức đầu: “Làm ngươi thất vọng rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả đời nàng chỉ từng sống ở ba nơi: phủ Lâm An, phủ Hải An, kinh thành. Kinh thành lớn như vậy, nàng còn chưa thấy hết một góc, sao có thể mơ thấy sông núi ngoài kia?
Một lúc sau, Từ tiểu tướng quân rủa một câu: “Đúng là Cố Trường Bình, một chân giẫm hai thuyền mà lòng vẫn yên ổn như không, bảo sao ta không bằng được hắn, giỏi thật!”
Tĩnh Bảo nheo mắt lại, trên mặt hiện rõ vẻ mong đợi: “Bên ngoài rộng lớn lắm, có núi cao biển rộng, có vách đá hiểm trở. Nếu tỷ muốn, ta sẽ để huynh đệ Sử Minh Sử Lượng hộ tống hai mẹ con tỷ, chúng ta đi xem thử, được không?”
“Tiên sinh!”
“Từ sư huynh!”
Cố Trường Bình: “…”
“Mẹ kiếp!”
Từ Thanh Sơn ngập ngừng: “Ta và hắn cùng học ba năm, là huynh đệ có thể c·h·ế·t thay nhau. Chuyện này hắn không tiện mở miệng, ta hỏi thay hắn.”
Tĩnh Nhược Tụ sững người.
“Không muốn!” Từ Thanh Sơn trả lời: “Ta không có số ấy. Ta phải nối dõi tông đường, phải sinh con.”
…
“Không có! Ba năm qua tiên sinh dạy ta rất nhiều, ân nghĩa như tái tạo.” Từ Thanh Sơn nói nghiêm túc: “Hôm ta rời kinh xuất chinh, tiên sinh ra tiễn, ta đã nghĩ: không vì cái gì khác, chỉ vì tiên sinh cũng phải cố gắng lập công nơi quân doanh. Nhưng nói gì thì nói, nếu tiên sinh xử lý không thỏa đáng chuyện của ẻo lả, ta sẽ thất vọng.”
“Còn nửa kia?”
“Quý phi nương nương giá đáo!”
Tĩnh Bảo nhìn sang Tĩnh Nhược Tụ, âm thầm thở dài. Mẹ nói đúng, một đời dài lắm, Tiểu Nhất Ninh rồi cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ lấy chồng. Vậy tam tỷ sẽ sống cô độc cả đời sao?
A Bảo nào có vẻ gì đang mang tâm sự?
Hai tiểu thế tử mỗi người nắm chặt một tay của Cố Trường Bình, trên mặt toàn là vẻ hoảng hốt.
Từ Thanh Sơn cúi đầu, mỉm cười với hai người: “Ngoan ngoãn đi đi, lát nữa sư huynh sẽ đến tìm các đệ chơi.”
Nói xong, hắn không nhìn sắc mặt Từ Thanh Sơn nữa, sải bước bỏ đi.
Trăng sáng, cua cũng ngon, hai chị em không kìm được mà uống thêm mấy chén.
Thế giới của nữ nhân trong nội trạch chỉ vỏn vẹn một tấc vuông, chẳng lẽ cả đời chỉ sống như thế?
Cố Trường Bình dẫn theo hai đứa trẻ, được nội thị đưa vào cung. Vừa đi ra một trượng, từ xa đã thấy có người đứng trên bậc thềm, chính là Từ Thanh Sơn, hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ đợi.
Hai tiểu thế tử vốn đã từng nghe qua cái tên này, vội vàng khom người hành lễ:
Cố Trường Bình hỏi: “Năm xưa ngươi bái ta làm tiên sinh, cũng là vì hắn sao?”
“‘Một thời gian nữa’ là bao lâu?”
Cố Trường Bình quay sang liếc nhìn nội thị: “Làm phiền công công đưa hai vị tiểu thế tử vào trước, ta nói mấy câu với tiểu Từ tướng quân.”
Quả thật không quanh co chút nào.
Khẽ an ủi mấy câu, bỗng cảm giác có ánh nhìn rơi xuống người mình. Cố Trường Bình lần theo ánh mắt, thấy công chúa Vĩnh Huy ở hàng ghế thứ hai đang mỉm cười nhìn hắn.
“Đây không phải hành quân đánh trận.” Từ Thanh Sơn nhìn thẳng hắn, không hề nhượng bộ: “Đây là chuyện cả đời của ẻo lả.”
Cố Trường Bình điềm nhiên gật đầu một cái rồi dời ánh mắt đi.
“Tiên sinh!”
Cố Trường Bình thần sắc không đổi: “Ta nhất định sẽ cho hắn một lời giải thích.”
…
Sau khi vua và Hoàng hậu an tọa, ngự thiện phòng dâng rượu trà, vua tôi nâng chén mừng nhau, ánh trăng tròn chiếu khắp trần gian, cảnh tượng thật vui vẻ hòa thuận, thời gian bình yên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.