Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 538: Vong ân bội nghĩa
Còn Tiền Tam Nhất thì sao?
Ta có thể đến bất cứ nơi nào trên thế gian này, chứ không phải bị nhốt trong cái thành Tứ Cửu nhỏ bé này, sống lay lắt dưới ánh mắt của thiên hạ, suốt ngày phải cúi đầu biết ơn mà tồn tại.”
Nhắc đến vinh quang ngày trước của mẹ, Cao Triều nhất thời ngẩn người.
“Bởi vì lúc ông ấy nói những lời ấy, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối. Kẻ sống nhờ nhà người khác như ta chẳng có bản lĩnh gì khác, chỉ học được cách nhìn sắc mặt người lớn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Uông Tần Sinh đã bận, tất nhiên chẳng còn thời gian gửi thư về kinh. Ngay cả thư gửi cho nàng cũng đến chậm mấy ngày.
“A Nghiễn!”
Cao Triều sống c·h·ế·t cũng không kéo hắn xuống nước, là vì tình huynh đệ sâu nặng, hay vì vẫn chưa nghĩ thông?
Cao Triều hoảng hốt, định vươn tay giúp hắn lau nước mắt, nhưng tay đưa ra nửa chừng thì khựng lại, đau lòng nói: “Nhưng ngươi cũng đâu cần tạo phản chứ!”
Tiền Tam Nhất: “…”
Nói đến đây, nước mắt Cố Trường Bình bất chợt trào ra từ khóe mắt.
…
Chỉ khác một điều ngươi chỉ quan tâm tới một mẫu đất ba phân của phủ công chúa, còn ta… thì muốn lật đổ cả bầu trời này.”
Một nơi khác cũng chìm trong lặng lẽ, thư phòng Tĩnh phủ.
Người này trông có vẻ cà lơ phất phơ, ham tiền đến phát điên, nhưng bên trong lại có tâm cơ.
Cố Trường Bình lại bật cười trầm thấp: “Cho nên mỗi khi ông ấy mặt mày căng cứng, mắt lộ vẻ tiếc thương, ta lập tức biết cái mạng này của ta lại gặp nguy rồi. Ngay cả Trưởng công chúa mẹ ngươi cũng từng khuyên Tiên đế nên g·i·ế·t ta.”
“Khi Tiên đế còn tại vị, Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã. Đừng nói là Hoàng hậu hay Quý phi, đến những vị đại thần lão thành trong nội các cũng phải kiêng dè ba phần khi thấy bà ấy.”
Hắn thực ra chỉ làm bộ, định bụng đợi Tĩnh Bảo nhận ra lỗi mà đuổi theo dỗ dành hắn.
“Cách ông ấy nói chuyện giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhưng từ khóe miệng cứng ngắc ấy ta lại nhìn ra, nhất định trong buổi yến tiệc có người đã khuyên Hoàng đế trừ cỏ tận gốc, muốn g**t ch*t đứa con hoang duy nhất của nhà họ Cố là ta. Ngươi biết làm sao ta nhận ra được không?”
“Có năm nọ Trung Thu, Tô Thái phó vào cung dự yến tiệc đêm, lúc trở về lập tức gọi ta vào thư phòng, bảo ta ngoan ngoãn một chút.”
Nói xong hất tay áo bỏ đi.
“Ta…”
Tiền Tam Nhất: “…”
Nàng gọi.
“Ừ hử~”
“Không nói gì khác à?”
Tiền Tam Nhất nhẩm tính rồi nói: “Chưa, trễ mấy ngày rồi.”
Cao Triều lại khựng người.
“Không phải ngươi bảo ta ừ hử sao?”
Sắc mặt Cao Triều lập tức tái nhợt.
Cố Trường Bình nhấn từng chữ một: “Ngươi gia nhập Cẩm Y vệ và ta tạo phản, chẳng phải cùng một lý do sao? Ngươi phản kháng lại sự ngạo mạn hung hăng của nhà họ Vương, phản kháng sự thiên vị đúng sai lẫn lộn của Hoàng đế.
Cái miệng đáng c·h·ế·t của ta thật không biết tiết chế.
“Ngươi ừ hử một tiếng đi chứ!”
Tiền Tam Nhất nhìn Tĩnh Bảo không nói một lời nào, thầm nghĩ: Ta nói khô cả miệng rồi, sao tên nhóc này chẳng có chút phản ứng gì vậy chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Triều hiện đang ở phương Nam điều tra giá lương thực, lạ nước lạ cái, chắc chắn sẽ tìm Uông Tần Sinh nhờ giúp đỡ.
“Ta không bất mãn.” Cố Trường Bình lắc đầu: “Bọn họ đều không còn nữa… chỉ còn lại một mình ta. Ta muốn sống tiếp, không phải cái kiểu sống hôm nay chẳng biết ngày mai mà là sống một cách quang minh chính đại giữa nhân gian này. Không sợ hãi, không gặp ác mộng giữa đêm, không cần nhìn sắc mặt người khác, vui thì cười, buồn thì khóc, đau lòng thì gọi huynh gọi đệ uống say một trận.
Sắc mặt Cao Triều trắng bệch từ lúc nào, trong lòng chỉ còn văng vẳng một câu hỏi:
“Không có.”
Cố Trường Bình nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cao Tắc Thành, ngươi làm vậy là vì điều gì?”
“Mẹ kiếp!”
Ta với Cố Trường Bình ngươi thật sự giống nhau sao?
Tiền Tam Nhất nổi giận đứng phắt dậy, cười nhạt: “Ta nhìn rõ rồi, ngươi bây giờ được thăng quan tiến chức lập tức chẳng coi huynh đệ cũ ra gì. Đừng quên, năm đó chúng ta đã thề kết nghĩa bằng máu, cẩn thận trời đánh thánh vật đấy!”
…
Cao Triều trở về kinh, chuyện bên Cẩm Y vệ cũng giấu không được bao lâu. Dù là tiên sinh tìm hắn, hay hắn tìm tiên sinh, sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc đối đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng mãi đến đêm khuya A Nghiễn vẫn chưa trở lại, Tĩnh Bảo bất an, trong lòng nghĩ chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vì không muốn phủ Trưởng công chúa bị bắt nạt, vì chống lại họ Vương, ngươi thậm chí không tham gia khoa cử đã chuẩn bị ba năm trời, chịu tủi thân gia nhập Cẩm Y vệ, trà trộn với bọn hoạn quan và đủ loại người trong thiên hạ.”
Cố Trường Bình đặt bát xuống, trên mặt đã không còn nét bi thương, chỉ còn lại nụ cười nhạt.
Vì điều gì ư?
“Vậy còn bây giờ?” Cố Trường Bình nói: “Bây giờ bà ấy và Phò mã sống ẩn cư nơi hoàng lăng, tuy khổ cực nhưng vẫn còn giữ được mạng. Còn ngươi thì sao?”
A Man vì lần đầu giấu nhiều tiền như vậy, lúc đối mặt với Thất gia thì vô cùng chột dạ, vừa nghe gia ra lệnh lập tức quay đầu đi ngay không dám dừng.
Giống ư?
Tĩnh Bảo nghiêm túc nhìn hắn: “Nếu hắn không nói, thì chắc chắn là có điều khó xử. Ngươi hỏi nhiều quá, chẳng phải khiến hắn càng thêm khó xử sao?”
Chương 538: Vong ân bội nghĩa
“Chờ đi, đợi lúc hắn muốn nói tự khắc sẽ nói.”
“Cho nên ngươi bất mãn ư?”
“Tĩnh Bảo, Tĩnh Bảo…”
“Hử?”
Tĩnh Bảo thoáng trầm ngâm.
Nói vậy, Uông Tần Sinh chắc cũng biết chuyện nàng tích trữ lương thực rồi.
Nào ngờ ra đến tận cổng cũng không thấy bóng dáng Tĩnh Bảo đâu, Tiền Tam Nhất tức đến méo cả mũi, giậm chân ngửa mặt hét to một tiếng: “Vong ân bội nghĩa!”
“Tắc Thành, ngươi đã từng nếm trải cảm giác sống hôm nay mà chẳng biết ngày mai ra sao chưa?”
Cao Triều không thể thốt ra nổi một lời.
Vừa mở cửa, bèn thấy ca mình đang định đẩy cửa bước vào, hai người cùng lúc sững sờ.
Hắn tự hỏi tự trả lời: “Ngươi chưa từng. Ngươi là con trai độc nhất của phủ Trưởng công chúa, chỉ cần hơi cau mày đã có vô số kẻ hầu người hạ ùa tới. Cũng là thân xác phàm trần, dựa vào đâu mà ngươi có thể sống ngẩng cao đầu, còn ta lại sống không khác gì một con c·h·ó?”
A Nghiễn đẩy cửa bước vào: “Gia?”
Thế nhưng người bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng.
Uông Tần Sinh thì ở tận Giang Nam, lại nhát gan, thiếu chủ kiến, chuyện có nói hay không cũng chẳng sao, sau này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nàng.
Khác đường nhưng cùng chí hướng.
Theo lý thì có đối đầu hay không cũng phải đến gặp nàng, vậy tại sao lại là Tiền Tam Nhất đến?
Tĩnh Bảo bỗng đổi giọng: “À, Tần Sinh có gửi thư cho ngươi không?”
“Gia, ca ta về rồi ạ.”
Cao Triều: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thư tháng này đến chưa?”
Tĩnh Bảo không đuổi theo, là vì đang cân nhắc về hai người Uông Tần Sinh và Tiền Tam Nhất.
Cố Trường Bình bất chợt bật cười, tiếng cười đầy chua xót.
Tĩnh Bảo ngẩng đầu: “Vừa rồi ngươi nói gì cơ?”
Hắn không kịp lau đi, bèn giả vờ cầm bát uống rượu, che giấu nỗi đau đến bất ngờ ấy.
Vừa nhắc đến người này, Tiền Tam Nhất lập tức tuôn một bụng lời oán trách: “Mỗi tháng một bức, toàn là mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, viết y như sổ chi tiêu, trẻ con đến phát ngán. Ta nghi mấy bài văn trong xuân vi và điện thí của thằng nhóc này đều là chép lại của người khác.”
“Dạ!”
Chữ cuối cùng vừa rơi xuống, thủy tạ lặng như tờ.
Tiền Tam Nhất suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế: “Tĩnh Bảo, ta không ngờ ngươi là loại người như vậy! Cao Triều là huynh đệ của ngươi mà, huynh đệ gặp chuyện, ngươi chẳng hỏi han cũng thôi, lên tiếng một cái lại là ‘ừ hử’?”
“Đi dò xem lúc này tiên sinh ở đâu, Cao công tử đang ở đâu?”
Còn ta phản kháng lại số phận bất công này, phản kháng cái gọi là quyền lực thiên tử, muốn ta sống thì sống, muốn ta c·h·ế·t thì phải c·h·ế·t.
“Tổ tông ơi, ngươi có thể nghiêm túc một chút không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.