Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 541: Có lòng tốt nhưng chẳng được báo đáp
Cao Triều trợn mắt: “Nói thử xem, kết luận này từ đâu mà ra?”
Năm phần?
Con nha đầu c·h·ế·t tiệt, còn dám cãi à! (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 541: Có lòng tốt nhưng chẳng được báo đáp
Tĩnh Bảo bừng tỉnh, xoa mặt một cái, giọng khàn khàn: “Không sao, rượu này hơi nặng, để ta nghỉ chút là được.”
“Ta hỏi các ngươi một chuyện.” Từ Thanh Sơn hạ giọng: “Chuyện triều đình bãi bỏ phiên vương, các ngươi nói có dẫn đến một trận chiến không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Tĩnh Bảo.
Ngươi coi thường ai đấy?
Từ Thanh Sơn lập tức ngồi thẳng: “Chén này có ý gì?”
Tiền Tam Nhất chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, len lén duỗi chân đá Tĩnh Bảo một cái: Ngươi nhường chút đi, nhân dịp moi lời hắn.
“Có ngay!”
Hắn lại quên thêm một chuyện nữa.
Tên ngốc ngửa cổ uống rượu, nhưng khóe mắt lại lướt qua nhìn Cao Triều.
Từ Thanh Sơn: “Cạn nhé?”
“Có chuyện gì sao?” Từ Thanh Sơn cũng nhận ra Cao Triều có điều bất thường.
Cao Triều chấn động như gặp gió xoáy.
Hơn nữa, hắn thù dai khắc cốt, chứ đừng nói đến chuyện có liên quan đến bản thân; ngay cả chuyện Thanh Sơn bị Phác Chân Nhân tính kế, hắn biết xong cũng đâu có nương tay.
Lại tới nữa rồi!
Ngay lúc này, chỉ nghe tên khốn kiếp kia mở miệng: “Thanh Sơn, nếu trận này không thể tránh, ngươi sẽ làm thế nào?”
Trước tiên, tên nhóc con này xưa nay quen thờ ơ với đời, không quan tâm không giúp ai bao giờ;
Tĩnh Bảo: “Cạn!”
Từ Thanh Sơn nhìn thần sắc hai người, vỗ vai họ: “Đừng bày ra cái vẻ đó. Họ Từ chúng ta chỉ sinh tướng, không sinh hèn. Ta đã dặn hầu gia rồi, nếu ta c·h·ế·t trận, về sau đến tiết Thanh Minh, dù phải trói cũng phải kéo từng người một đến trước mộ ta.”
Từ Thanh Sơn cứ tưởng hắn không chịu được mấy lời này, còn trêu: “Đây là lần thứ hai rồi đó, ngươi không thấy mệt ta còn lo giùm ngươi nữa ấy! Ê, đồ ẻo lả, sao mặt ngươi trắng bệch thế kia?”
Nghi vấn trong lòng Tiền Tam Nhất như thủy triều dâng lên từng đợt.
Trong lòng Cao Triều đắng như mật, chẳng buồn cụng ly với nàng, ngửa cổ uống cạn.
“Cạch!”
Mẹ nó!
Cao Triều liếc Tĩnh Bảo một cái: “Giúp ai thì các ngươi khỏi hỏi, dù sao người này ấy à, bốn chữ ‘Xúc cảnh sinh tình’* thì chiếm đúng hai chữ.”
Từ Thanh Sơn: “Ta cảm thấy có thể, dù gì thì hai đứa con trai trưởng của hắn đều đang trong tay Hoàng đế.”
Tên nhóc này hôm nay mặc một bộ áo dài không mới không cũ, tóc chải gọn gàng, dáng vẻ đoan chính, khóe mắt vì cười mà cong cong, động tác rót rượu thì mềm mại nhẹ nhàng.
Tĩnh Bảo: “Chén thứ ba, kính Tam Nhất.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tĩnh Bảo lấy lại bình rượu trong tay Từ Thanh Sơn: “Đây là địa bàn của ta, ta phục vụ trọn gói.”
Cao Triều lại liếc Tĩnh Bảo: “Xúc… sinh…”
Vậy thì…
Tiền Tam Nhất: “Hạo Vương sẽ lùi sao?”
“Thanh Sơn, ngươi…”
Từ Thanh Sơn nhìn thẳng vào mắt Cao Triều, nói rắn rỏi: “Ba chữ ‘Đại tướng quân’ cha ta để lại, rơi trên người ta thì trong lòng ta đã hiểu rõ. Dù sống hay c·h·ế·t, ta cũng không thể để cha mất mặt. Nếu thật sự xảy ra chiến sự, ta nhất định liều c·h·ế·t bảo vệ giang sơn này.”
Cao Triều rõ ràng thấy tay Tĩnh Bảo đang rót rượu khựng lại một chút, bèn nói giọng châm chọc: “Còn chuyện gì nữa? Giúp người mà chẳng được báo đáp thôi!”
Tĩnh Bảo: “Sau này nếu có điều gì thất lễ, mong ngươi nể tình huynh đệ xưa mà bao dung nhiều hơn!”
Khi ấy sợ Tĩnh Thất buồn, hắn còn chạy đi an ủi nàng.
Tĩnh Bảo cầm lấy bình rượu, chẳng ngờ lại bị Từ Thanh Sơn giật lấy một cái: “Chúng ta ăn của hắn, uống của hắn, còn mặt mũi nào để hắn động tay, còn ra thể thống gì nữa?”
Toàn thân hắn từ trong ra ngoài đều đang giải thích hai chữ: giả dối, ngoài sáng trong đen.
Cái chuyện “như trời sập” đó rốt cuộc là chuyện gì?
Giờ nghĩ lại, ruột gan Cao Triều hối hận xanh lè. Tên Tĩnh Thất khốn kiếp kia rõ ràng biết hết, còn thông cảm cho sự bất đắc dĩ của Cố Trường Bình.
Tĩnh Bảo: “Không có gì, lúc đi không tiễn ngươi, giờ về mượn rượu để giải bày.”
Từ Thanh Sơn: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiền Tam Nhất cảm thấy lúc này là thời cơ rất tốt, bèn hỏi: “Cao Triều, năm huynh đệ tụ đủ bốn, ngươi nói xem, cái chuyện như trời sập ấy là chuyện gì?”
Tĩnh Bảo phản ứng cực nhanh: “Thanh Sơn, ngươi thấy sao?”
Hắn vừa nãy không nói thật.
Nhường thì nhường!
“Thanh Sơn, mau nói, ngươi sẽ làm gì?” Cao Triều vội vàng hỏi.
Tiền Tam Nhất: “Thôi đi, ngươi mà còn làm ta phật lòng à? Ngươi là người tính khí tốt nhất trong chúng ta đó, Thám hoa lang, sau này nhớ che chở ta nhiều một chút.”
Tiền Tam Nhất: “Hai chữ gì cơ?”
Sắc mặt Từ Thanh Sơn ảm đạm: “Cha ta khi còn sống từng nói chắc chắn sẽ có một trận chiến. Nhưng ta lại nghĩ, chỉ cần Hạo Vương chịu nhường một bước thì chiến tranh sẽ không xảy ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Lại muốn đào mộ tổ họ Từ ta à?”
Tiền Tam Nhất và Từ Thanh Sơn đồng thanh hỏi.
Từ Thanh Sơn trầm ngâm một lúc: “Ta đoán khả năng có chiến sự là năm phần.”
Tên Thanh Sơn này hiện đang là đại tướng quân, Từ gia quân thắng trận như chẻ tre, là thanh kiếm sắc nhất trong tay Hoàng đế.
Mẹ nó! Mẹ nó! (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ Thanh Sơn nhận lấy đũa, chia cho Cao Triều và Tĩnh Bảo, chợt nghĩ tới điều gì: “Tam Nhất, ta nói như vậy mà ngươi không đánh rơi đũa, đúng là lòng dạ sắt đá mà.”
Tiền Tam Nhất nghe thì chẳng thấy gì, nhưng trong lòng Cao Triều và Tĩnh Bảo thì đều chấn động.
“Cao Triều, chén rượu đầu tiên này, ta kính ngươi!”
Đũa vừa cầm lập tức rơi xuống.
Đũa trong tay Tĩnh Bảo và Cao Triều cùng lúc rơi xuống đất.
Cao Triều bật dậy, đấm vào ngực Từ Thanh Sơn một cái: “Ngươi không thể nói gì cho tốt hơn sao? Nói thêm một câu nữa, ông đây đào mộ tổ nhà ngươi!”
“Ngươi câm miệng cho ta!”
Tiền Tam Nhất cười: “Có mẹ gì mà lòng dạ sắt đá, binh bộ người tài đầy rẫy, hộ bộ tiền lương sung túc, trận này đánh thế nào? Hạo Vương chắc chắn bại trận, ngươi cũng nhất định sống lâu trăm tuổi.”
Lời có ẩn ý!
*Xúc này là xúc chạm ạ, cảnh chơi chữ để chửi bé bảo
Hắn lại quên mất chuyện đó.
“Cạch!”
Thấy chưa, Tĩnh Thất người ta biết điều thế đấy?
Lúc này, Tĩnh Bảo nâng chén rượu lên: “Mới về kinh đã chạy tới tìm ta, chuyến này vất vả rồi, sau này còn mong ngươi chiếu cố nhiều hơn.”
Từ Thanh Sơn liếc Cao Triều một cái sắc như dao, Cao Triều chỉ hận không thể hộc máu vì tức với cái tên ngốc này.
Từ Thanh Sơn cau mày cảnh cáo, còn cố tình siết tay nắm một cái.
Cao Triều: “…”
Âm thanh “rắc rắc” kia khiến lông tơ Tiền Tam Nhất dựng cả lên, suýt nữa gọi lên: Từ Tướng quân oai phong quá!
Tiền Tam Nhất thầm nghĩ cuối cùng cũng đến lượt ta: “Kính gì ta?”
Tiền Tam Nhất: “…”
Lời vừa dứt, Cao Triều đột ngột quay sang nhìn Từ Thanh Sơn.
Vết thương trên mặt hắn là do ai gây ra?
Vì sao Tiểu Thất, Tiểu Cửu không ngăn lại?
Lần này, ngay cả mặt Cao Triều cũng trắng bệch như giấy.
Cao Triều lặng lẽ liếc Tiền Tam Nhất một cái, thầm chửi: Ngươi đúng là đồ ngốc thứ thiệt.
“Chén thứ hai, Thanh Sơn, ta kính ngươi.”
“Mỹ nhân nói chí phải.”
“Đồ khốn! Câm miệng cho ta!”
“Giúp ai?”
Từ Thanh Sơn mở cửa, gọi to với tiểu nhị dưới lầu: “Tiểu nhị, mang hai đôi đũa sạch lên đây!”
Tĩnh Bảo đặt bình rượu xuống, cười tít mắt nói: “Loại người như thế, không g·i·ế·t đi thì giữ lại ăn tết à?”
Uống xong, rượu lại được rót đầy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.