Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 545: Bắc phủ xảy ra chuyện rồi
Cố Trường Bình à Cố Trường Bình, mạng già của ông đây, sớm muộn gì cũng bỏ vào tay con hồ ly ngươi thôi.
Tề Lâm lập tức bừng tỉnh.
Trong đầu Cao Triều ong ong như có ruồi bay loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và không phải chuyện nhỏ, đó là trực giác thứ hai.
Hai đứa trẻ nghe xong, nhớ lại lời căn dặn của cha trước lúc chia tay, bèn lau nước mắt, ngoan ngoãn quay về bàn học, mở sách ra.
Tiểu thái giám trả lời: “Cấm vệ quân đã vây kín viện nơi ở của hai đứa con của Hạo Vương, Hoàng thượng lại hạ chỉ, lệnh cho Cố Tiến sĩ ở yên trong phủ dạy học cho hai đứa trẻ, không cần tới Quốc tử giám giảng dạy nữa. Ngươi nói xem, Cố phò mã có xui không?”
Cố Trường Bình một tay ôm mỗi đứa, ánh mắt đảo qua, thấy đầy tớ trong phòng ai nấy đều run lẩy bẩy, sợ đến ngây người.
…
“Gia tìm Thất gia là muốn…”
“Cái gì?!”
“Không cần sợ, các con còn có ta. Không có tiên sinh nào mà không bảo vệ học trò của mình cả.”
Hôm qua nhất định đã có chuyện. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai cấm vệ quân canh cổng nhìn nhau, rồi đồng loạt gật đầu.
Cao Triều mặc kệ tên ngốc ấy, quay sang ra hiệu với Tiểu Thất: “Ngươi tìm cách tiếp cận người khác trong Cẩm Y vệ, bỏ ít bạc cũng được, nhất định phải dò cho ra Kỷ Cương đã đi đâu.”
Cao Triều ngồi phịch xuống ghế, tay đập ngực liên hồi.
…
Thì phiền to rồi.
Chiến sự ở Biên sa, Cố phủ bị vây, Kỷ Cương và nhiều Cẩm Y vệ mất tích… Tất cả đều xảy ra trong một đêm, chẳng lẽ có mối liên hệ tất yếu nào đó?
Chiến sự Biên sa đến mức cấp bách thế sao?
Tên nhóc đó lại đi mà chẳng thèm từ biệt hắn một câu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Thất, Tiểu Cửu cùng lui xuống, căn phòng bỗng trở nên yên ắng.
Một khi hắn rời đi, cả Cẩm Y vệ chẳng khác gì rắn mất đầu.
Tiểu Cửu vội trả lời: “Gia đừng hoảng, không phải chuyện đó. Là trong cung có chỉ, lệnh cho tiên sinh dạy dỗ hai đứa nhỏ trong phủ, bình thường không được ra ngoài.”
Cố Trường Bình nhìn cây quế trong sân, trầm giọng nói: “Đừng rối loạn trận địa, cứ bình tĩnh xem biến.”
“Tiểu Cửu, lập tức phái người đến chờ ở cửa cung, đợi Tĩnh Thất tan làm thì kéo thẳng về biệt viện của ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Triều gác chân chữ ngũ, trong lòng cũng đang cân nhắc câu hỏi ấy.
…
Câu ấy là Tô Thái phó năm xưa từng nói với hắn.
Cố Trường Bình quay sang nhìn y: “Ta vào dạy học cho hai đứa nhỏ trước. Buổi trưa bảo nhà bếp nấu thêm vài món, chuẩn bị chút rượu ngon, mời mấy vị cấm vệ ăn cùng. Đứng canh suốt cũng vất vả.”
Tĩnh Bảo thở dài một hơi, sau lưng đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt từ bao giờ.
Cố Trường Bình quả là vô tư, chính mình mất chức cũng chẳng màng, còn dỗ dành trẻ con học hành.
Cao Triều tim đập thình thịch, hỏi gấp: “Nói mau, chuyện gì?”
Còn xem được gì nữa?
Chiến sự sắp bùng nổ, dù là ai thì cũng chẳng thể ung dung nổi.
Hai đứa nhỏ ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn Cố Trường Bình, chẳng buồn động đậy, mạng sống sắp không còn, nộp bài làm gì?
“Hai đứa, mang bài tập hôm qua ra cho ta xem.”
Bây giờ có ra khỏi cửa cũng không được!
“Đồ ngu!”
Sáng nay, vừa mở cửa phủ, cấm vệ quân đã lần lượt tiến vào, vây chặt viện nơi hai đứa trẻ ở.
Cố Trường Bình gật đầu, bước vào viện.
“Thưa tiên sinh!”
Nhưng làm vậy tức là toàn bộ Cố phủ đã bị vây kín, Cố Trường Bình cũng bị giam trong phủ, không được tự do ra vào thế thì làm sao bây giờ?
“Đa tạ!”
Sắc mặt Tề Lâm trắng bệch khó coi.
Tĩnh Bảo nghe xong, chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang, kinh hãi hỏi: “Chuyện này là vì sao?”
Gia nhà mình lo lắng quả không sai, ắt hẳn đã có chuyện rồi.
Hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Nhưng là chuyện gì? Có cách nào để dò ra không?
Giọng trầm ổn của nam nhân truyền ra ngoài sân. Hai gã cấm vệ đứng hai bên cổng nhìn nhau, cùng nghĩ:
Vừa vào phòng trong, còn chưa đứng vững, hai đứa trẻ đã nhào tới.
“Vâng!”
“Rõ!”
Chương 545: Bắc phủ xảy ra chuyện rồi
Đây còn là mình, phong lưu tuấn tú ngày trướcnữa sao?
Cố Trường Bình kẹp sách bước tới trước viện: “Đến giờ giảng bài rồi, ta có thể vào được chứ?”
Hắn quay sang nhìn Tiểu Thất, Tiểu Thất lắc đầu với vẻ khó xử, quả là quái lạ, chỉ qua một đêm, Cẩm Y vệ đã vắng đi rất nhiều người, ngay cả Kỷ Cương cũng không thấy đâu.
Hắn dường như nhìn thấy chính mình hai mươi năm trước, sống sót hôm nay nhưng không biết có còn ngày mai không.
Ăn uống chỉ là cái cớ, gia là muốn nhân dịp này thân cận với bọn họ, nếu có thể moi được tin tức thì càng tốt, không moi được thì giữ mối quan hệ cũng có lợi cho sau này.
Làm việc trong Cẩm Y vệ, mọi phái vụ đều do Chỉ huy sứ đại nhân trực tiếp phân công, nhiệm vụ giữa người với người độc lập, tuyệt đối bảo mật. Nếu không có việc quan trọng, Kỷ Cương tuyệt đối sẽ không rời khỏi thành Tứ Cửu.
Gia đang âm thầm sắp xếp tính toán!
“Hôm nay chúng ta sẽ học bài…”
Tĩnh Bảo bước ra dưới nắng thu.
“Hắt xì!”
Y đáp dõng dạc.
Cao Triều bước đến chậu nước, định rửa mặt cho tỉnh táo. Cúi xuống nhìn người trong gương nước, hắn bỗng thấy u sầu.
Mấy đầy tớ đều là kẻ trung thành, hoảng loạn chỉ vì chưa từng trải chuyện như vậy. Nghe Cố Trường Bình nói chắc như đinh đóng cột, họ mới bình tâm phần nào.
Bây giờ chỉ là một vương tôn sa cơ đầu bù tóc rối.
Bắc phủ xảy ra chuyện rồi, đó là trực giác đầu tiên của Cố Trường Bình.
“Các ngươi đều là người cũ bên cạnh vương phi, được nàng tín nhiệm nên mới giao phó hai đứa nhỏ. Hạo Vương giữ Bắc phủ, chống giặc Thát Đát, tiên đế gọi ngài là “trường thành của nước nhà”, nay ngoại địch chưa yên, Hoàng thượng sao có thể tự phá mình?”
Ánh dương ấm áp chiếu lên người, nhưng đầu óc nàng lại tỉnh táo lạ thường…
Cao Triều đá cho một cú, dọa Tiểu Cửu nhảy lùi một bước, vội vã nói: “Biết rồi, là muốn hỏi thăm tình hình từ Thất gia.”
Nếu là chuyện khác thì không đáng ngại. Nhưng nếu có liên quan đến Giang Nam, liên lụy đến Thất gia, thậm chí đến cả Bắc phủ…
Tiểu Cửu: “Cố phủ đã bị cấm vệ quân vây quanh.”
Thật đúng là khí chất thư sinh!
Thánh chỉ của Hoàng đế cũng hợp tình hợp lý, hai đứa con của Hạo Vương là con át chủ bài nằm trong tay Hoàng thượng. Để chắc chắn tuyệt đối không có sai sót, ngài chỉ có thể làm vậy.
Giọng hắn không vội không gấp, trầm ổn như tảng đá: “Giông bão bên ngoài không liên quan đến các ngươi, chỉ cần làm tốt bổn phận. Đợi Hạo vương phi hồi kinh, ta sẽ thay nàng thưởng các ngươi.”
Tĩnh Bảo vội đưa tay áo chấm đi giọt lệ nơi khóe mắt, đang định hỏi thêm vài câu thì chợt nhận ra tiểu thái giám từ khi nào đã cầm bạc mà rút lui.
Cố Trường Bình hắt xì một cái thật lớn, lúc này mới nhận ra mình đã đứng trong sân khá lâu, chân tê cứng cả rồi.
Suýt nữa làm ông đây hết hồn!
Khóe môi Cố Trường Bình nhếch lên, cố khiến gương mặt mình ôn hòa nhất có thể.
Tiểu Cửu nói tiếp: “À đúng rồi gia, Từ Tướng quân đêm qua đã vội vã lên đường đến Biên sa, nghe nói là vì có chiến sự.”
Cao Triều giật mình bật dậy, mặt mũi tái mét.
“Gia, bây giờ phải làm sao?” giọng Tề Lâm run run.
“Tiên sinh ơi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc đó, Tiểu Cửu bước vào, khép cửa nói: “Gia, xảy ra chuyện rồi.”
Các thư lại người thì uống trà, người thì ngồi đăm chiêu, người thì thầm to nhỏ, ai nấy đều mang vẻ nặng nề trầm mặc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.