Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 666: Lão Hầu gia được người cứu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 666: Lão Hầu gia được người cứu


Tưởng rằng kiếp này họ đã c·h·ế·t giả để thoát thân, trốn đến đảo Mỹ Nhân, một chủ một tớ có thể bầu bạn đến già, nào ngờ…

Còn cứu hắn làm gì?

Lăng Nguỵ ôm quyền, tung mình lên ngựa, rút cờ Bắc phủ từ trong ngực ra, vung mấy động tác, lập tức một ngàn kỵ binh tách thành hai toán.

Thật chẳng ra thể thống gì cả!

Còn việc có khiến lòng Từ Tướng quân xáo động hay không?

Cố Trường Bình dõi theo bóng họ xa dần: “Cố Dịch, chúng ta cũng đi!”

Cố Dịch trả lời: “Vâng, hắn mang theo một trăm thân binh rời khỏi lãnh địa của Hạo vương.”

Mắt Lý Tòng Hậu sáng lên: “Mau tuyên!”

“Chậc chậc chậc!”

Trong ngự thư phòng, khí ấm như ngày xuân. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta lúc bằng tuổi ngươi, một đêm bảy lần còn thấy ít!” Lão Kỳ nhớ đến những năm tháng phong lưu thuở trẻ, đắc ý nói: “Không biết bao nhiêu nữ nhân ôm lấy ta mà khóc ròng, nói cả đời chưa từng được thỏa mãn như thế!”

Nếu hắn phản thì Hạo vương nguy mất rồi!

Cát Thành theo Hạo vương đã nhiều năm, năm mười hai tuổi vào kinh diện thánh cũng mang theo người này, cho thấy Hạo vương rất coi trọng hắn.

“Tâu Hoàng thượng, lão Hầu gia đã được người cứu, không bị tổn hại gì. Mà người cứu hắn…”

Cẩm Y vệ vốn là lực lượng riêng của Hoàng đế, chuyên giám sát động tĩnh của văn võ bá quan trong thiên hạ, quyền thế ngập trời.

“Chưa chắc là do Hạo vương sơ sót. Có thể người này là quân cờ do tiên đế bố trí sẵn cho Hoàng thượng, âm thầm cài vào Bắc phủ.”

Giọng Lăng Nguỵ vang lên ngoài xe: “Đã đưa Thất gia và Cao công tử đến nơi an toàn. Hai người mỗi người gửi một lời nhắn, nhờ ta chuyển đến tiên sinh.”

Lý Tòng Hậu liếc nhìn Binh bộ Thượng thư Vương Tử Trừng: “Lương thảo ở phương Bắc đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”

Sắc mặt Lý Tòng Hậu lập tức trắng bệch rồi chuyển sang xanh mét, ngũ quan cũng vặn vẹo cả lại.

Nhìn quốc khố ngày càng vơi đi, lão Thượng thư không dám dâng lời can gián, chỉ dám âm thầm thở dài một tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuộc chiến này đánh trò trẻ con.

Là khiến lòng hắn xáo động?

Lý Tòng Hậu hỏi tiếp: “Lão Thượng thư, tài lực Hộ bộ có gánh nổi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Trường Bình ngẩng đầu nhìn về phía kinh thành: “Lấy con cờ ấy ra dùng lúc này, e là hắn đã sốt ruột rồi!”

Từng nghĩ kiếp này được trùng sinh, có thể nghịch thiên cải mệnh, nhưng những người bên cạnh lần lượt rời đi, dần dần hắn mới nhận ra…

Diệp Phong đã chủ động xuất binh, tất sẽ là đại quân áp sát, chiến trường đao thương không có mắt, Lăng Nguỵ phải quay về bảo vệ chủ nhân ngay.

Cố Trường Bình còn chưa kịp suy nghĩ kỹ về sự khác biệt trong lời nói của hai người thì lão Kỳ bỗng giơ tay rút hết châm cứu trên người hắn, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, tò mò hỏi: “Nói đi, bao lâu rồi chưa đụng đến đàn bà?”

Đầu độc cái thằng nhãi này c·h·ế·t luôn cho rồi!

Cố Trường Bình buông một câu kết liễu: “Lão Kỳ, đó gọi là nhân quả báo ứng!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giờ lại khiến đám quan tam phẩm, nhị phẩm như bọn họ phải khom lưng cúi đầu trước một tên thái giám như Kỷ Cương.

Sau lưng hắn có nhà họ Từ trăm năm không ngã, trong tay có đại Từ gia quân danh chấn thiên hạ, hai thứ này là điều mà không ai sánh bằng.

Lão Kỳ: “…”

Lăng Nguỵ: “Tiên sinh, ta dẫn tám trăm kỵ về trước, để lại hai trăm kỵ hộ tống tiên sinh.”

*

“…”

“Hoàng thượng!” Vương Trung vội vã bước vào: “Kỷ đại nhân của Cẩm Y vệ cầu kiến!”

Hắn thích Tĩnh Bảo, dù là nam hay nữ vẫn cố chấp mà thích như thế.

Nếu mình thất bại thì hắn mới là người có thể thật sự ở bên nàng, bảo vệ nàng suốt cả cuộc đời.

Cỗ xe đang lao đi bỗng nhiên dừng lại.

Người này hiểu rõ thế trận phòng thủ trong lãnh địa, cũng biết rõ cách bố trí binh lực trong quân.

Lăng Nguỵ lập tức bước lên: “Có mạt tướng!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hay là khiến lòng hắn kiên định hơn!

Cố Trường Bình từ từ cụp mắt xuống.

Cố Trường Bình không muốn phí một khắc thời gian nào: “Được, đi mau!”

Đường về, xe ngựa phóng nhanh không nghỉ, chỉ năm ngày năm đêm đã tới ranh giới giữa Biên Sa và Bắc phủ.

“Mạt tướng xin cáo từ, tiên sinh bảo trọng!”

Lăng Nguỵ: “Vậy còn tiên sinh thì sao?!”

Cố Dịch: “Trong thư không nói rõ.”

Vậy còn hắn thì sao?

Giờ đã là tháng cuối cùng trong năm, theo lệ mọi năm, trong cung ắt phải treo đèn kết hoa, dọn dẹp điện đài, chuẩn bị đón giao thừa.

Cố Trường Bình hỏi tiếp: “Bọn họ chạy đi đâu?”

Cố Trường Bình cười thầm, vậy thì phải đi hỏi chính tướng quân thôi.

“Cũng còn gánh được!”

Lão Kỳ thấy bộ dạng sững sờ của hắn thì trong lòng vô cùng sảng khoái: “Nhóc con, nghe lời thần y một câu, về nhà tìm một người phụ nữ mà giải toả đi, cứ dồn nén thế này, thứ kia hỏng mất!”

Phía bắc gió tuyết lạnh cắt da, nước nhỏ xuống đóng băng, tay chân không duỗi nổi, hoàn toàn không nên khởi binh vào lúc này. Thế mà Hoàng thượng vẫn cố dùng sức cả nước để thắng trận với Bắc phủ!

Lăng Nguỵ là thị vệ thân cận của Hạo vương, luận võ công là hán tử số một của Bắc phủ.

Cố Trường Bình trầm ngâm chốc lát, rồi vịn vai Cố Dịch bước ra ngoài: “Lăng Nguỵ!”

Từ Thanh Sơn làm người làm việc đều thẳng thắn.

“Thưa tiên sinh!”

“Thất gia bảo tiên sinh chăm sóc tốt thân thể mình; Cao công tử thì nói tiên sinh hãy biết giữ gìn thân thể.”

Nhưng năm nay vì chiến sự với Bắc phủ, trong cung ngoài cung đều vắng vẻ lạ thường.

Ở kiếp trước, kết cục của Cố Ấu Hoa và Thịnh Vọng đều không tốt.

Không sai, hắn đang phó thác lại cho đứa trẻ trước lúc lâm chung.

Tim Cố Trường Bình chợt khựng lại: “Cát Thành phản bội?”

Mồm thì nói nhẹ như không, nhưng trong lòng Hộ bộ thượng thư rỉ máu từng giọt.

Rốt cuộc vẫn không thoát được bàn tay to lớn của số mệnh.

“…”

Hắn dẫn tám trăm kỵ phóng vút đi như nước chảy mây trôi.

Chương 666: Lão Hầu gia được người cứu

Một chữ “mau” khiến Vương Tử Trừng và lão Thượng thư liếc mắt nhìn nhau.

Haiz…

Đúng là nóng vội quá rồi!

Thấy ánh mắt Cố Trường Bình nghiêm lại, Cố Dịch không dám nói tiếp, chỉ tủi thân bĩu môi. Trong lòng hắn, trời có sập xuống cũng không bằng mạng của gia.

Từ sau khi Kỷ Cương mang xác Thịnh Vọng và Cố Ấu Hoa từ Phủ Lâm An trở về, Hoàng đế càng thêm sủng ái hắn, thường xuyên triệu hắn vào ngự thư phòng.

Cố Trường Bình mở mắt: “Nói đi.”

Vì vậy, hắn mới tự mình quyết định nói toàn bộ thân thế của A Bảo ra.

Cố Dịch chưa vội động, trái lại hạ giọng, ghé sát: “Gia, một người quan trọng như Cát Thành mà còn phản bội, đủ thấy người bên cạnh Hạo vương không sạch sẽ. Gia có cần… tránh đi một thời gian không?”

Chuyện Hạo vương phi lần trước, hắn còn chưa hết sợ.

Cố Trường Bình: “Dẫn một ngàn kỵ binh về trước Bắc phủ, bảo vệ chủ tử của ngươi cho an toàn.”

“Cho nên, một người đời này ăn bao nhiêu cơm, hưởng bao nhiêu phúc, chịu bao nhiêu tội, đều đã định sẵn cả.”

Thịnh Vọng thì c·h·ế·t oan.

Hoàng đế giật mình: “Lão Hầu gia thế nào? Có bị thương không?”

Cố Ấu Hoa phát bệnh điên, dùng một mồi lửa thiêu rụi Tầm Phương Các, chôn thân trong biển lửa;

Cao Triều không yên lòng, Tiền Tam Nhất không yên lòng, những người khác… hắn đều không yên lòng!

Lão Kỳ: “…”

Hồng trần vạn vật, vui buồn thế tục, tất cả đều theo quỹ đạo định sẵn, tiến về phía trước.

Kỷ Cương bước vào, hành lễ xong lập tức tâu: “Tâu Hoàng thượng, vừa nhận được mật báo, Định Bắc Hầu gặp tập kích của người Khương ở phía bắc, thương vong nặng nề.”

“Thế nên bây giờ ngươi vừa không có nữ nhân, vừa… không còn được nữa.”

Kinh thành, hoàng cung.

Cố Dịch vén rèm bước vào: “Gia, mật tín từ Bắc phủ, có hai việc: Thứ nhất, Diệp Phong chủ động điều binh; Thứ hai, quan Trưởng sử của phủ Hạo Vương, Cát Thành đã phản bội.”

Kỷ Cương liếc sang hai vị Thượng thư, rồi bước tới gần, ghé vào tai Hoàng đế nói: “Là phản thần nghịch tặc Cố Trường Bình. Hắn còn phái người hộ tống lão Hầu gia đi hơn trăm dặm.”

Cố Trường Bình: “Ta sẽ đến sau.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 666: Lão Hầu gia được người cứu