Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 682: Hạo Vương tấn công Mặc Châu
“Ta không yên tâm!”
Lý Quân Tiện rốt cuộc muốn làm gì? Lấy nơi này làm điểm đột phá, quyết một trận sinh tử ư?
Nghĩ đến người đang trấn thủ thành là con trai mình, ánh mắt Định Quốc công trở nên sâu thẳm: “Giám sát chặt chẽ, nếu thấy pháo hiệu, lập tức báo lại cho ta.
“Còn Cố Dịch?”
Theo một tiếng xé tai vang lên, một quả pháo hiệu bay vút lên trời, “đùng” một tiếng nổ tung, chiếu sáng bầu trời đêm như ban ngày.
Chốc lát sau.
Tiên phong có bao nhiêu người?
Cây cầu này chính tay hắn kiểm tra, không rộng, chỉ đủ cho năm sáu con ngựa song hành.
“Phạm Phó tướng, để lại một vạn có ít quá không?”
“Gì…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một cảm xúc khó gọi thành tên chợt dâng lên trong lòng Cố Trường Bình, hắn thì thầm: “Khởi đầu như vậy, kết thúc kiểu gì đây?
Gia ơi là gia, đến cả Từ nhị gia mà cũng không yên tâm, sau này đối mặt với tên nhóc kia thì phải làm sao đây?
Phạm Trường Sinh nhảy lên chiến mã, quất roi hét lớn: “Tăng tốc, không được chậm trễ dù chỉ một khắc!”
Là Huyền Thiết quân.
Giữa tiếng hò hét rung trời, một bóng đen như chim yến quăng sợi dây móc trong tay.
Thì ra, Lý Quân Tiện dồn toàn lực tấn công hai cổng Nam Bắc chỉ là kế nghi binh, để che giấu việc đột phá từ hai bên tường Đông và Tây?
…
Phạm Trường Sinh rụt người lại, suýt nữa né được, vừa định quay đầu ngựa thì trước mắt chợt sáng rực.
“Nhanh!”
Hắn ngẩng đầu, lộ rõ khuôn mặt dưới ánh trăng.
Dù là vậy, Phạm Trường Sinh vẫn nóng ruột như lửa đốt, cảm thấy vẫn còn quá chậm.
Cố Trường Bình nhìn bàn cờ, thản nhiên nói: “Ta nghe nói tường thành phủ Mặc Châu cao đến mười hai trượng, rất khó công phá.
Lời này như tiếng sét giữa trời quang, xé rách tai Từ Bình, khiến lồng ngực hắn đau nhói, cơn đau dồn ngược vào tận xương.
Hắn không sợ viện binh của Phạm Trường Sinh kéo tới, tiêu diệt toàn bộ Huyền Thiết quân của mình sao?
Đoàn chiến mã vừa lên cầu đá, đột nhiên pháo nổ vang trời, đám cỏ nước trôi nổi dưới sông biến mất, vô số bóng đen như ma quỷ trồi lên từ mặt nước.
“Phạm Phó tướng, mau nhìn kìa!”
“Rõ!”
“Mẹ kiếp nhà ngươi, Lý Quân Tiện!” Phạm Trường Sinh rủa một câu, quay người siết chặt giáp trụ, lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, để lại một vạn giữ thành, bốn vạn còn lại lập tức theo ta tới Mặc Châu!”
Tề Lâm dậm chân, bực bội nói: “Gia ta là không yên tâm về ai chứ?”
Cảnh này xảy ra ở tường phía đông, nhưng bên tường phía tây cũng bị áp dụng y hệt. Khi quân trong thành phát hiện, cuộc chém g·i·ế·t bên trong đã bắt đầu.
“Ta mang theo đủ bốn vạn đại quân.”
“Rõ!”
“Không có “lỡ mà”, gia ngươi tự có chừng mực.”
Hắn nói quá, Thẩm Trường Canh không nghe rõ: “Ngươi nói gì?
Phủ Mặc Châu chỉ có hai cổng Nam và Bắc, hắn đã bố trí trọng binh canh giữ.
“Bẩm tiên sinh, đã đến gần Hùng huyện.”
“Bẩm Quốc công gia, dẫn theo hai vạn Huyền Thiết quân.
“Nhưng mà…”
Vô số bó đuốc sáng rực chiếu sáng cả vùng đất rộng lớn.
“Báo!”
Tên lính canh vừa kêu được một tiếng đã bị đánh ngất. Bóng đen tiếp tục hạ gục bảy tám người nữa không một tiếng động.
Quân Huyền Thiết của Bắc phủ tổng cộng chỉ có hai vạn, mà toàn bộ đều tập trung vào Mặc Châu…
Cố Trường Bình vứt lại một câu cụt lủn rồi lao ra ngoài.
“Nhanh nữa! Nhanh lên!”
Thẩm Trường Canh nâng tách trà lên: “Hắn chuẩn bị hai mươi thang mây*, hai khúc gỗ lớn, không biết có đủ không.
“Đã phục kích xong!”
Vậy mà không giữ nổi lấy một canh giờ?!
Thẩm Trường Canh nhặt lên một quân trắng, “cạch” một tiếng đặt xuống, nói: “Giờ này Hạo Vương chắc đã bắt đầu công thành.
Thẩm Trường Canh đành đứng dậy: “Này họ Cố, trước khi xuất quân Hạo Vương đã dặn đi dặn lại là không cho ngươi…”
Cố Trường Bình đã quay sang gọi với Tề Lâm đứng bên: “Mang rượu đến!
“Rõ!”
Định Quốc công đứng trên tường thành phủ Trấn Định, nhìn về phía Mặc Châu.
“Này họ Cố, ngươi tính uống say rồi ngủ một giấc cho qua chuyện, khỏi phải chịu khổ ở đây nữa hả?” Thẩm Trường Canh bĩu môi, mặt tỏ vẻ khinh thường.
Từ lúc Hạo Vương bắt đầu tấn công đến khi pháo hiệu truyền đến, mới chỉ một canh giờ.
*Thang mây: một đầu tựa đất, một đầu gác lên thành, binh lính từng người trèo lên.
Tim Định Quốc công đập mạnh một cái.
…
“Phạm Phó tướng, phía trước là cầu đá.
Lời vừa dứt, một bóng đen đã lao về phía hắn, người đó cầm trường đao, dù toàn thân ướt sũng vẫn không ảnh hưởng đến tốc độ ra đòn.
Tường thành Đông Tây cao vút, nếu không có thang mây thì người gần như không thể trèo lên được. Vì thế, cứ cách ba trượng lại cử một người canh giữ, hễ có thang mây dựng lên là sẽ lập tức cảnh báo.
“Phạm Trường Sinh!”
Bọn họ ẩn nấp ở đâu trong thành?
Hàng nghìn kỵ binh như đàn dơi trong đêm, ào ào lao về phía Mặc Châu.
Tề Lâm tim đập thình thịch, định đuổi theo, nhưng cánh tay đã bị Thẩm Trường Canh giữ lại: “Đừng đi, ngươi không cản nổi đâu.”
Trong thành có năm vạn người kia mà?
Phủ U Châu.
“Hạo Vương dẫn bao nhiêu binh?
Phạm Trường Sinh thở phào, qua cầu đá là địa phận Mặc Châu, chỉ cần thêm nửa khắc nữa là đến được cổng thành.
Chương 682: Hạo Vương tấn công Mặc Châu (đọc tại Qidian-VP.com)
Thư phòng.
“Phập” một tiếng, móc sắt bám chặt vào thành.
Tề Lâm toát mồ hôi lạnh, ròng ròng nhỏ xuống đất.
Không ngờ…
Bóng đen kia nhếch môi, nở nụ cười nhạt: “Gia nhà ta sai ta đến đây chờ ngươi!”
“Chúng ta bắt được tên khốn Lý Quân Tiện, đánh cho hắn tơi bời hoa lá!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Từ Bình, ngươi nhất định phải trụ vững, ta sắp đến rồi!”
“Chia quân ra, qua cầu!”
“Không cản nổi cũng phải cản, lỡ mà…”
Quân cờ trắng đen đã bày xong, Cố Trường Bình vừa đặt xuống một quân đen, chợt hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?
Tấn công vào lúc chiều tối ngày Hàn Thực, chuyện này nằm trong dự liệu của ông. Từ Bình chắc chắn đã chuẩn bị sẵn, ba nghìn cung thủ mở đầu trận đánh, ít nhất có thể chặn được đợt đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Giờ dậu ba khắc.
“Nhanh lên nào!”
Sắc mặt Tề Lâm biến hẳn: “Gia, bên ngoài đang đánh nhau, ngài định đi đâu vậy?”
Cố Trường Bình lườm hắn một cái sắc như dao, Tề Lâm cúi đầu theo phản xạ, nhưng vẫn không quên liếc nhanh về phía Thẩm Trường Canh.
Cố Trường Bình thở ra một hơi rượu dài, bất ngờ đặt mạnh quân cờ đen trong tay xuống, đứng dậy kêu: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Người đó quay đầu, huýt một tiếng còi dài về phía dưới, lập tức có hàng loạt bóng người bám theo dây thừng leo lên…
Ngựa chiến hoảng sợ hí vang, giẫm đạp tranh nhau tháo chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bóng đen men theo dây thừng trèo lên rất nhanh, chỉ trong vài cái đã tới đỉnh tường.
Phạm Trường Sinh nhìn bầu trời vừa sáng rực rồi lại tối sầm, không nói một lời, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống ròng ròng, tim đập loạn nhịp.
“Quốc công gia, đã điều tra rõ, đúng là Hạo Vương đích thân dẫn binh, lúc này đang công thành!
Hay là hắn còn có hậu chiêu?
…
Từ Bình nhắm mắt, ép một ngụm máu nghẹn xuống, giây lát sau lập tức gọi lớn: “Người đâu, bắn pháo hiệu!”
“Rõ!”
“Nhanh!”
Cố Trường Bình không để ý hắn. Đợi Tề Lâm mang bình rượu đến, hắn ngửa cổ uống nửa bình, lau miệng rồi hỏi: “Lăng Nguy bây giờ ở đâu?”
“Tướng quân, tiên phong quân Huyền Thiết đã đột phá tường thành phía đông và Tây!”
“Về Từ nhị gia.”
Trên tường thành có vô số binh lính. Rơi xuống là c·h·ế·t, mà trèo lên được thì cũng bị chém g·i·ế·t.
Tay Phạm Trường Sinh cầm dây cương run bần bật, hét lớn: “Không ổn, có phục kích!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.