Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng
Di Nhiên
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 696: Ngươi không nên quay về
Khóe mắt Thịnh Nhị giật liên hồi.
“Mau đi báo cho Cao Triều, Lục Hoài Kỳ, bảo họ đừng làm gì hết, đừng đến Từ gia, đừng dò la linh tinh!”
Thình thịch thình thịch.
Tiểu binh gầy yếu này không học được cái tính trời đánh của Chương Vũ, nhưng lại học được cách c·h·ế·t của hắn.
Ngàn dặm xa xôi.
Hoàng hôn nhuộm đỏ như máu, gió cát thổi từng đợt từng đợt, nhưng không thể thổi tan mùi máu tanh nồng trong không khí.
Cao mỹ nhân: “…” Tầm nhìn của ta vẫn còn nhỏ hẹp.
Cùng trọng tình trọng nghĩa;
Nhưng y vẫn phải hỏi: “Cổng Bắc, ai giữ?”
“Được Thất gia để tâm… quả đúng là một điều hạnh phúc.” Nàng nói từ tận đáy lòng.
Vô số tướng sĩ xúm lại, Cố Trường Bình nhìn từng người một, hốc mắt dần đỏ ửng.
“Đúng là không nên quay về. Kinh thành hiểm họa tứ bề, không cẩn thận là cả mạng cũng mất. Nhưng…”
“Không phải!” Thịnh Nhị lạnh giọng: “Ta đoán ngươi sẽ vào kinh mấy hôm nay, nên sai người canh chừng ở cổng thành.”
Thịnh Nhị hạ giọng: “Hoàng lăng đã bị giám sát; cha của Tiền Tam Nhất là Tiền Thị lang ở Hộ bộ đã bị gạt ra ngoài rìa, mỗi ngày lên triều xuống triều chỉ để điểm danh; cữu cữu của ngươi, Tuyên Bình hầu cũng chẳng khác gì.”
Tĩnh Bảo lắc đầu.
Tĩnh Bảo bước đến trước mặt Thịnh Nhị, chân thành nói: “Đa tạ Nhị gia đã nhắc nhở, ân tình này ta ghi nhớ trong lòng. Chỉ xin Nhị gia nể mặt mà chỉ điểm thêm một hai câu, chuyện đến nước này, ta còn có thể làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra không phải phu thê Trưởng công chúa hay Tiền Thị lang lo sợ con cái gây họa… mà là bản thân họ đã không giữ nổi mình.
Tĩnh Bảo lúc này mới hiểu ra, là Thịnh Nhị tự mình tìm tới cửa.
Thịnh Nhị theo Tĩnh Bảo vào thư phòng, chưa đợi trà nóng bưng lên đã nói ngay: “Quân Nam và quân Bắc đã giao chiến, Thất gia có biết không?”
Y ngồi xổm xuống, định khép đôi mắt chưa chịu nhắm kia lại.
Tĩnh Bảo: “Không phải hắn…”
Cùng dũng cảm đơn độc, dám một mình tiến về phía trước.
Nàng bỗng hiểu ra thì ra rõ ràng có thể đứng ngoài cuộc, mà vẫn liều mình đi chuyến này…
“Không sai!” Tĩnh Bảo nói thật: “Nhưng các vị phu nhân đó không phải những phụ nữ tầm thường, họ có thể theo chồng ra biên ải, nghĩa là bốn chữ ‘gia quốc thiên hạ’, quốc luôn đứng đầu.
“Hiện nay, bên ngoài kinh thành có vẻ lỏng, nhưng bên trong lại siết rất chặt.”
Tĩnh Bảo ngừng một thoáng rồi nói tiếp: “Nhất là mẹ Thanh Sơn, ngươi hãy trò chuyện với bà nhiều một chút, nghe kỹ giọng điệu của bà, còn nữa, nhớ bộc lộ hết nỗi lo lắng của ngươi dành cho Thanh Sơn.”
Kẻ gãy tay, người cụt chân, có kẻ nửa mặt bị chém đứt…
Cố Trường Bình giật mình, quay đầu, chỉ thấy Lý Mẫn Trí mặc giáp trụ đi tới, phía sau là mấy trăm cung nữ và thái giám theo sát.
Lục Hoài Kỳ đã đổi thái độ, đến cả Cao mỹ nhân cũng không giở trò: “Nói đi, ta phải làm gì?”
“Ta…”
“Ta!”
Thịnh Nhị định nói rồi lại thôi, Tĩnh Bảo vội lên tiếng: “Ta không phải người ngoài, Nhị gia xin cứ nói thẳng.”
Quản gia thấy Thất gia đột nhiên trở về thì giật mình, vội sai người quét dọn phòng ốc, trải giường chiếu.
Tĩnh Bảo chẳng để ý, ánh mắt liếc về phía ngoài đình, dừng trên người Tiểu Thất, nhưng câu nói lại hướng về phía Cao Triều: “Mượn Tiểu Thất của ngươi dùng một lát, được chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một ngụm máu lẫn nước bọt phun xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cao Triều nhíu mày: “Ngươi định chơi lá bài tình thân à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng ta vẫn âm thầm nuôi hy vọng… dù sao Thanh Sơn cũng là cốt nhục rơi từ người bà ấy xuống, bà ấy chỉ có một đứa con trai.”
“Ta!”
Trương Ngọc, để trần thân trên đang băng bó, mũi tên trúng ngay giữa ngực vừa được rút ra một khắc trước, gã nghiến răng không rên một tiếng.
“Thất gia vào kinh vì việc gì ta cũng biết đôi chút, chỉ xin nói một câu, mọi việc nên cẩn thận. Chớ nói là người có liên quan đến Cố Trường Bình, dù không liên quan, Cẩm Y vệ cũng đang lùng sục ráo riết.”
Cố Trường Bình cúi đầu thì thầm bên tai Lữ Nhị Ngưu: “Cổng thành phía Bắc vẫn y nguyên, chưa hề thất thủ.”
A Nghiễn đẩy cửa bước vào: “Gia?”
…
Thịnh Nhị bước đến gần, nhìn gương mặt đầy mồ hôi của Tĩnh Thất, chau mày nói: “Liên quan gì đến Tiền Tam Nhất?”
Từng nhịp, từng nhịp.
“Nhị gia!”
“Ta!”
“Lục Hiểu Thần ở Mật Thư đài!”
“Rõ!”
Cố Trường Bình không nỡ nhìn tiếp.
“Tiên sinh?”
“Được, chuyện đó giao cho ta.”
Cố Trường Bình đứng dậy, ngẩng đầu nhìn quanh…
Thịnh Nhị trả lời: “Không phải ta dọa ngươi, tốt nhất là đừng làm gì cả, giữ lấy thực lực. Còn nữa, ngươi không nên quay về.”
Lục Hoài Kỳ là người chịu không nổi nhất khi thấy Tĩnh Thất có vẻ mặt như vậy, bèn nói ngay: “Nói đi, ta phải làm gì?”
Tĩnh Bảo dùng sức xoa mặt một phen, gương mặt mỏi mệt gắng gượng nặn ra một nụ cười.
Thịnh Nhị nghe vậy, không rõ là kinh ngạc hay bội phục.
Sắc mặt Tĩnh Bảo thoáng ảm đạm: “Thế cục tử vong đó, làm sao giải được đây?”
Không xong rồi!
“Tiên sinh, Lý nương nương đến rồi!”
Chương 696: Ngươi không nên quay về
Không ai lên tiếng.
“Không ngờ tay chân của Tiền Tam Nhất nhanh đến vậy. Nhị gia, đã lâu không gặp!”
Xa hơn nữa…
Cố Trường Bình nhìn Lữ Nhị Ngưu trên cáng, đôi mắt mở trừng trừng, không biết trong lòng là buồn, hay là đau.
Cao Triều: “Cứ việc dùng!”
Y ra lệnh đóng cổng thành, dẫn đám tàn binh còn lại xông vào quân Thát Đát…
“Nhị gia, mời vào thư phòng nói chuyện.”
Năm ngày rưỡi thủ thành, hơn ba vạn quân Bắc phủ giờ chỉ còn một vạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kinh thành, Tĩnh phủ.
Nàng chỉ vào ngực mình: “Con người sống một đời, luôn có một vài người mình để tâm. Không làm gì cả… chỗ này, không yên lòng nổi.”
Việc này không khó!
Lục Hoài Kỳ đồng ý ngay không chút do dự: “Được!”
Bởi vì các nàng là cùng một loại người.
Đàm Uyên, toàn thân thương tích không đếm xuể, chiến bào cởi ra đã bị máu thấm đẫm từ lâu.
Thư phòng yên ắng đến mức Tĩnh Bảo nghe rõ tiếng tim mình đập.
Tiểu Thất vội cúi người: “Thất gia xin báo tên.”
Tĩnh Bảo: “Tiểu Thất, ngươi vào thành giúp ta dò thăm tin tức một người trươc.”
…
“Ngươi đến Từ gia một chuyến, gặp mẹ của Thanh Sơn và Phí nhị thẩm.”
Ba mươi hai nhát chém, nhát nào cũng sâu thấy xương.
“Thật ra là ta may mắn… may mắn vì đến thế giới này, được gặp họ. Bằng không, cả đời này sẽ cô quạnh biết bao.”
Vừa dứt lời, A Nghiễn bước lên một bước: “Bốn vị gia, trời không còn sớm, phải lên đường thôi.”
Thất gia mới vào kinh chưa đến nửa canh giờ, chẳng những đã gặp Cao, Tiền hai người, còn sắp xếp mọi việc đầu đuôi rõ ràng, quả là nhanh tay lẹ mắt!
Ngay cả người kiêu ngạo nhất là Cao mỹ nhân cũng giả c·h·ế·t, cúi gằm mặt xuống.
Tiền Tam Nhất: “…” Tên nhóc này mồm miệng đúng là không tầm thường.
Khép lần nữa, vẫn vậy.
Ánh mắt Tĩnh Bảo nhìn Thịnh Nhị thoáng lộ ra chút đau buồn.
Khép một lần, vẫn mở trừng.
Thần kinh Tĩnh Bảo giật bắn, nghĩ đến cơn ác mơ kia, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu.
Đúng lúc ấy, phủ có một vị khách không mời mà đến.
“Ta!”
Đôi mắt ấy… cuối cùng cũng khép lại.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tĩnh Bảo: “A Nghiễn!”
“Nếu vào lúc này mà chúng ta vẫn còn đấu đá nội bộ, vẫn không đồng lòng, vẫn còn ngươi kéo chân ta, ta giật áo ngươi thì…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.