Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 11: Săn đuổi, tinh linh bỏ trốn
Sói xám không kém, nhưng vẫn khá miễn cưỡng nếu xưng là Ám Duệ, chúng không sở hữu bất kỳ một loại năng lực siêu nhiên nào, nàng cần tạo một vài trợ thủ có thực lực mạnh hơn.
" Mười sáu con non, không hổ danh con cái tiềm lực mà ta xem trọng " Asera cưng chiều vuốt ve cầm của sói xám, nó cũng đáp lại bằng chiếc lưỡi gai ngược.
Liếm một phát, bàn tay mềm mại mịn màng liền xuất hiện vài vết xước.
"..." Asera.
Tên bịt vải đỏ thấy vậy thuận mồm giải thích.
...
" Không được chạy ! "
Nhà ngươi sản xuất đ·ạ·n chắc ? Dù có bắn hết băng đ·ạ·n thì con oắt phía trước cũng đâu có ngu mà đứng lại cho chúng ta bắt.
Theo sau là tên mang vải đỏ, hắn tiến nhanh, tiện tay xách cổ thứ dưới đất lên.
Nàng thấy đau, nhưng vẫn nghĩ là do vết thương, thấy nóng bức, nhưng chỉ cho rằng do sợ hãi...
" Im mồm "
Phanh, phanh, phanh —
Cũng may, các tinh linh trời sinh vô cùng linh hoạt trong khu vực rừng rậm, nếu không, với vết thương của nàng đã sớm gục ngã.
" Thật mẹ kiếp, trúng đ·ạ·n tận hai lần rồi vẫn còn có thể chạy nhanh như vậy, đúng là c·h·ó dại ! "
Nói rồi nàng liền hành động, quyết đoán đi vào rừng sâu, mặc cho mặt trời dần xuống núi khiến trong rừng cây trở nên nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Lại là vài phát s·ú·n·g, tên tài xế vác theo shotgun ở sau, vẻ mặt khó hiểu nhìn tên độc nhãn.
Bộp,
Hú...u...u...u !
Tên kia nghe thấy một đống loạn mã, lập tức phát bực, cho nàng một cái tát choáng váng.
" Ra vậy " Tài xế gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Cứ thế mà làm, ông chủ biết cũng sẽ không trách tội, dù gì cũng là bọn nô lệ này bỏ trốn trước.
Tên bịt vải đó xách cổ nàng lên, không chút thương hoa tiếc ngọc, trong lòng vốn bực bội liền gầm thét:
Asera có chút không biết nên nói gì cho phải, rõ ràng chỉ là động vật bình thường, nhưng trí tuệ cỡ này cũng không kém.
...
Nhưng mà tên độc nhãn không hề trả lời, chỉ liếc một cái liền khiến tài xế câm cái miệng thúi lại.
Bỗng, một cơn gió lạnh lướt qua.
Hoàng hôn dần buông xuống, khiến rừng rậm càng trở nên u ám thâm trầm, lâu lâu lại vang những tiếng sói tru, khiến những người qua lại lẻ tẻ quanh khu vực này thấy lạnh sống lưng.
Mái tóc dài đỏ rực bay lên, lộ ra một bên tai nhọn đặc trưng của tinh linh, bên còn lại...không có ? Nơi đó máu đã kết vảy trở nên đen kịt.
Uỳnhhhh —
Nữ tinh linh tóc vàng vẻ mặt đau đớn, nhưng nhìn tới kẻ bịt mặt lại tràn ngập phẫn nộ, nàng nhớ rất kỹ, chính kẻ này mang mẹ nàng đi sau đó không bao giờ mang trở lại.
Khịt khịt ~
Đỏ rực như ngọn lửa !
Không vui !
Hai khóe mắt bắt đầu xuất hiện vết bỏng do cháy khét.
" Chạy nữa đi, còn hai con oắt kia đầu rồi "
Tiếng động cơ vang vọng một mảng rừng rậm.
Khẽ hít mùi máu tanh, như nhận thấy chủ nhân của thứ máu này rất thân thiết, sói xám liền trở nên vô cùng táo bạo, hai mắt đỏ thẫm nhe răng trợn mắt nhìn về phía xe bán tải rời đi.
Nói chuyện thì nói chuyện, nhưng khoảng cách của hai bên ngày càng gần, một nữ nhân bị thương sao có thể chạy lại ba tên nam tính mạnh khỏe được.
" Không bắt được thì khiến nó nằm xuống cho ta, c·h·ế·t mất cũng không trách ngươi !"
Xe chạy mất, qua vài phút ở vị trí mà mà tinh linh trúng bắn, một con sói xám dựa vào khứu giác nhạy bén ngửi được mùi máu tươi sau đó lần mò tới đây.
Nửa đêm nửa hôm, ba tên nam nhân lưng hùm vai gấu đang đuổi theo một thiếu nữ tóc đỏ, nàng còn bị thương, máu me đầy người.
Kevin là độc nhãn, giờ đây mặc kệ hậu quả, tinh linh có giá trị rất cao thì lại thế nào, dám chọc giận hắn vậy thì đừng trách bị giày vò đến c·h·ế·t đi sống lại.
Sói xám như nhận thấy cảm xúc của Asera liền rụt cổ, giả bộ há lưỡi liếm mấy quả trứng, liếm láp một hồi lại ngây thơ liếc trộm nàng một cái.
" Nó ở nơi đó ! "
Phanh, phanh !
Cùng lắm thì thiếu tứ chi không thể bán cho mấy tên nhà giàu, thế bán cho mấy chỗ hộp đêm là được, ít nhiều gỡ được chút vốn.
" Tốt lắm, lên xe. Tìm được con khốn đó, chặt đứt tứ chi nó, vậy dám g·i·ế·t anh em của ta ! "
...
...
Thế giới yên tĩnh.
Kẻ đứng ở thùng xe bán tải nghe vậy giơ khẩu s·ú·n·g trường lên, một loạt đ·ạ·n thả xuống, thân ảnh đang chạy ở trước liền ngã xuống bụi rậm.
Sói xám cất lên tiếng tru vang vọng, như tín hiệu gì đó.
Phanh !
...
Nhất là tên độc nhãn tốc độ cực nhanh, trong lòng thầm hận.
Tí tách ~ ở đùi có hai vết đ·ạ·n, máu tươi theo làn da mịn màng chảy vào đất.
" Lão đại, bên kia có vết máu " Tên tài xế cũng xuống xe, đi vài vòng liền may mắn tìm thấy dấu vết.
" Khu vực này không an toàn, thường sẽ có sói cùng gấu qua lại, thay vì đụng độ đổ máu thì tốn vài viên đ·ạ·n đuổi chúng đi xa có lời hơn nhiều "
Gừ..ừ —
Ắt hẳn kẻ nào đó cắt mất một bên tai của nàng.
" Đại ca, nó sắp chạy vào sâu trong rừng rồi "
Lá cây bay lả tả, tài xế dùng một cước đạp phanh, suýt gãy thắng xe.
" Đứng lại "
Ngao ~
" A %@%@&@% !!! "
" Không được, nơi này có quá nhiều nhân loại...ta phải tiến vào sau trong khu rừng "
" Ha ha...còn có vụ chơi tập thể ư, ngươi đủ hài hước "
Một phát s·ú·n·g chỉ thiên kinh động trời đêm.
Người anh em tốt của hắn đã c·h·ế·t trong tay con nhãi đó, nhất định phải khiến nó sống không bằng c·h·ế·t mới giải được nổi hận trong lòng hắn.
Ở ngay đằng trước, Sylris che bụng chạy loạng quạng, cố hết sức lao nhanh.
Tên độc nhãn dữ tợn ngồi cạnh ghế lái nghe vậy liền lộ ra biểu cảm hung ác, lập tức quát lớn với tiểu đệ bịt mặt bằng vải đỏ đang đứng sau xe.
Nàng khẽ thì thầm:
Cứ chạy, chạy, Sylris không nhận ra hai mắt mình đã từ xanh chuyển sang đỏ.
Cùng thời guan, cách vị trí kho quân sự bỏ hoang không xa, một cuộc rượt đuổi đang diễn ra.
Một chiếc xe bán tải được vũ trang s·ú·n·g máy, đuổi theo một bóng người nhỏ nhắn đang hoảng hốt chạy loạn cạnh rừng cây.
Tên độc nhãn nhảy xuống, trong tay còn cầm một thanh đại khảm đao, vẻ mặt bạo ngược đi đến chỗ kẻ bỏ trốn.
Cạn lời thì cạn lời, nhưng điều này không phải đang chứng minh con sói cái này rất có tiềm lực hay sao.
" Đại ca, ngươi cứ nổ s·ú·n·g vậy làm gì ? "
Xoàn xoạt —
Giờ mới thấy rõ bề ngoài của đối phương, không ngờ lại là một thiếu nữ tóc vàng mắt xanh, thân hình mảnh khảnh, đáng chú ý hơn là nàng có đôi tai dài và nhọn không hề giống nhân loại.
" Chuyện gì xảy ra ? Sao lại có nhiều sói như vậy ? " Trên xe bọc thép, một nhà buôn lậu da trắng nói với mấy tên lính đánh thuê bên cạnh, chỉ thấy kẻ đó miễn cưỡng giải thích:
Nàng mắng quá trời đất, đáng tiếc hai bên không cùng ngôn ngữ.
Hung ác chặt đứt biểu tượng tôn quý nhất của các tinh linh.
Nơi đó vẫn còn vết bánh xe,
Uỳnh uỳnh —
Nhìn dáng vẻ chạy khập khiễng kia, có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa.
Còn biết tỏ ra vô tội !
" Có lẽ là do tới thời kỳ động d·ụ·c, không chừng đàn sói gọi nhau tụ tập chơi tập thể cũng nên "
Nghĩ kỹ, nàng liền gật gù hài lòng.
Sylris lấy tay che phần bụng, nơi đó có một vết đ·ạ·n đang liên tục rỉ máu, nhìn về xa,
Chờ mấy chiếc xe kia đi xa, từ bụi cây gần đó ló ra một cái đầu nhỏ, là một nữ nhân yêu kiều, nàng có mái đỏ rực như ánh lửa, đôi mắt xanh dương vốn nên mỹ lệ lại tràn ngập thống khổ.