Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Bỏ Lỡ Rồi Thì Là Bỏ Lỡ Rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Bỏ Lỡ Rồi Thì Là Bỏ Lỡ Rồi


Nhưng lại thấy ông ấy không hào hứng lắm, sắc mặt còn khó coi hơn cha c·h·ế·t. Bèn tò mò hỏi: "Lần này ngươi không c·h·ế·t, sao mặt mày còn y như gan heo thế?"

Chương 92: Bỏ Lỡ Rồi Thì Là Bỏ Lỡ Rồi

Nhi tức phụ chưa tới tay, nhi tử không biết cố gắng thì mình phải đối xử tốt với người ta một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiêu Chước Hoa lo lắng hãi hùng nhiều ngày, đã hơi gầy đi, thấy nàng lại khóc ngay: "Số mệnh cả nhà các con sao lại gian nan như thế chứ."

Vụ án của Chiết Tùng Niên được lật lại lần nữa. Rồi theo đó, công tích trước đây của ông ấy được đầu đường cuối ngõ biết được.

Tiêu Chước Hoa xua xua tay: "Con còn tin những thứ đó."

"Con cũng giống vậy."

Chiết Tịch Lam cũng không dám nhận, dứt khoát đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ người nhà mình thì không gặp ai cả.

Ông ấy tham ô cái gì chứ?

Loại thanh âm này một truyền mười, mười truyền trăm, khi truyền đến mức vô cùng kỳ diệu, nói nếu ông ấy bị chém thì chắc chắn trời sẽ rơi xuống tuyết lớn để chứng tỏ trong sạch, đã dọa cho Chu Bình Yếu nhảy dựng.

"Lại là đại hung."

Sao ông dám hỏi chứ? Người cha như ông... Chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm, lại còn bắt nữ nhi phải lo lắng cho ông, bị ông liên lụy, cuối cùng còn phải bôn ba vì ông.

Chiết Tùng Niên xấu hổ cười cười: "Là... Là không dám đi gặp tiểu nữ." (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng biết, đoạn nhân duyên này đã dừng lại ở đây.

Bởi vì ngay sau đó đã truyền ra chuyện ông ta vì thù riêng mà hãm hại Chiết Tùng Niên.

Người nhà mình cũng chỉ là chỉ Tiêu Chước Hoa và Ban Minh Nhụy.

Ông cúi đầu: "Bệ hạ... Thần, thần thật sự là không có mặt mũi gặp con bé."

Ai rảnh đi tìm tòi công tích của một quan nhỏ chứ?

Nàng sống tốt là được rồi.

Nàng có lỗi với biểu huynh nhưng nàng không muốn quay đầu lại. Người như nàng, không bao giờ quay đầu nhìn lại, nếu nàng nhìn lại, trong lòng cũng sẽ sinh ra ấm ức.

Cho nên, nàng không có khả năng nhìn về phía sau. Nàng nói với Tiêu Chước Hoa: "Con tin biểu huynh có thể vì con mà đi liều mạng. Nhưng người mà huynh ấy cần liều mạng vì họ không chỉ có con, còn có những người khác nữa."

Có người nhớ lại lúc ở Thanh Châu, một ngày nào đó Chu Bình Yếu đi trên đường phố chào hỏi Chiết Tùng Niên, nhưng Chiết Tùng Niên lại không nhìn thấy ông ta, đi thẳng qua luôn nên đã bởi vậy mà bị thù hận.

………

"Trong cả đời người, sao sẽ chỉ có tình cảm yêu thích chứ? Còn có nhiều người như vậy, nhiều chuyện như vậy, chúng ta không thể ngăn chúng nó phát sinh được, chỉ có thể chấp nhận."

Ban Minh Nhụy sẽ xuất giá vào mùa đông năm nay, Tiêu Chước Hoa rất bận rộn, lại còn phải chiếu cố chuyện cả nhà Chiết gia nên cực kỳ vất vả.

Nhưng Chiết Tịch Lam lại lắc đầu ngay: "Con không hề oán hận hay trách móc gì huynh ấy cả, con cũng cảm thấy có lỗi với huynh ấy, nhưng... Bỏ lỡ rồi thì là bỏ lỡ rồi."

Nàng cảm thấy bản thân mình luôn rất rõ ràng.

Đến khi Tiêu Chước Hoa đi rồi, hắn lấy đồng tiền mà đã lâu rồi mình không dùng tới ném sáu lần, sau đó cười cười.

Hoàng đế lại cười lên. Thanh quan khó dứt việc nhà, Hoàng đế như ông, thật đúng là không giúp được việc này.

Nàng sẽ chỉ bước từng bước về phía trước, chấp nhận bản thân bị vứt bỏ, chấp nhận bản thân được yêu thích, mà cho dù họ yêu thích hay là vứt bỏ thì nàng cũng vẫn luôn là chính mình.

Làm người làm quan, bản tâm chính là vì nước vì dân, nhiều năm như vậy cũng không hiếm thấy quan thanh liêm làm chuyện tốt. Nhưng giống như Chiết Tùng Niên, cái tốt của ông ấy chỉ có dân chúng Vân Châu thấy được, người kinh đô, người Đại Lê đều không biết quá khứ của ông.

Vì thế bèn trấn an nói: "Nữ nhi của ngươi vẫn rất hiểu ngươi, trên triều đình, nói không ít lời thông cảm cho ngươi."

Con đường của nàng, chính là vui vẻ sống tiếp.

Nhưng cuối cùng cũng thở ra một hơi khí đục, nói: "Có thể sống sót.chính là vô cùng may mắn."

Hoàng đế vui tươi hớn hở, nói ra những lời nàng đã nói, vỗ vai Chiết Tùng Niên: "Trở về đi, kỳ thực trong lòng nàng vẫn rất yêu thương ngươi."

Chiết Tùng Niên hết sức lo sợ: "Bệ hạ, là thần thất lễ."

Nàng muốn mang theo sự vui vẻ của a nương và a tỷ để cùng sống.

Có người nghiên cứu thảo luận vì sao ông ấy có thể thanh liêm như thế, có người mắng Phủ châu Vân Châu và Tần gia đáng c·h·ế·t, có người nói ông ấy là Bồ Tát sống, có người nói ông ấy đáng thương nhưng chỉ không có ai nói ông ấy tham ô cả.

Nhìn thoáng rồi thì ông cũng sắp mất đi nữ nhi này rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì thế, một quan nhỏ tham ô cũng không thu hút được sự chú ý của mọi người. Nhưng khi công tích của ông được người ta cố ý truyền đến mức người người đều biết thì lại là một loại tình hình khác.

- ----------- Hết chương 90 -----------

Vì thế cơn gió này ở kinh đô lại bắt đầu thổi ào ào xào xạc, mấy ngày nay Chiết phủ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim cũng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên, thỉnh thoảng còn có người tới cửa đưa thiếp mời.

Chiết Tịch Lam cười khanh khách: "Có thể là phần mộ tổ tiên không tốt, con còn muốn về dời mộ đấy ạ."

Tiêu Chước Hoa nghe xong im lặng thật lâu, sau đó thở dài một tiếng: "Được, ta nói với nó."

Ông đứng tại chỗ, thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, phụ thân như ông vốn cũng không đáng để nàng oán hận.

Tiêu Chước Hoa trở về vẫn chuyển lời của Chiết Tịch Lam cho Ban Minh Kỳ, sau khi Ban Minh Kỳ nghe xong, thật lâu không nói gì, sau đó khẽ thở dài một hơi, nói: "Có thể là số mệnh."

Sau khi Chu Bình Yếu biết được đã tức đến mức ngứa răng nhưng cũng không làm sao được. Ông ta cũng quá hiểu cơn gió này do ai thổi ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chiết Tịch Lam ngửa đầu, nhìn về phía cái cây lớn trong sân: "Di mẫu, bảo biểu huynh nhìn thoáng một chút đi ạ, huynh ấy cứ ủ rũ uể oải, ngoại trừ tổn thương người quan tâm huynh ấy thì kỳ thực cũng chẳng ai để ý đến."

Hoàng đế rất quan tâm đến Chiết Tùng Niên. Ông cười nói: "Tính ngươi thế nào, trẫm còn có thể không biết? Nhất định là có chuyện trong lòng, nói ra đi, trẫm giúp ngươi giải quyết."

Bà cũng nhìn Ban Minh Kỳ lớn lên, nghĩ đến dáng vẻ yên lặng của hắn hiện giờ lại không đành lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong thiên hạ còn có chuyện ông không thể giải quyết sao?

Sau đó do dự hỏi: "Con với Minh Kỳ... Còn có khả năng không?"

Thù riêng gì chứ?

Chiết Tịch Lam rất cảm kích bà, cúi người ở trong lòng bà, cười nói: "Cuộc sống sau này sẽ tốt thôi, chỉ cần cha và a huynh không sao thì nhất định có thể đại cát đại lợi."

Nàng có con đường nàng phải đi.

Ông ấy sẽ không tham ô, sao ông ấy có thể tham ô được?

Chiết Tùng Niên được thả ra vào giữa tháng mười, Chu Cẩm Quân cũng cùng theo về nhà, vụ án oan trông có vẻ thanh thế to lớn nhưng lại bị Hoàng đế khống chế này, cuối cùng cũng đã kết thúc.

Nhưng Chiết Tùng Niên nghe thấy lời này lại lập tức ch** n**c mắt đầy mặt, tay run rẩy, càng không dám trở về nữa.

Một trăm vạn lượng chẳng hề động đến một xu, bản thân vẫn chịu khổ chịu cực, con cái chưa từng được hưởng phúc.

Không oán hận nữa, không cực đoan nữa, nhưng cũng... Không lãng phí tâm tư của bản thân vì ông nữa.

Ông lẩm bẩm nói: "Bệ hạ... Con bé có thể nói ra những lời này trước mặt mọi người, không phải là yêu quý thần, mà là năm này qua năm khác, con bé đã nhìn thoáng rồi."

Ông bị nhốt trong nhà lao ngày ngày, cũng không ai nói với ông tin tức bên ngoài, chỉ biết là nữ nhi từng vào đại điện một lần, nói rất nhiều lời hay cho ông… Việc này là Thái tử điện hạ nói cho ông biết biết, nhưng cụ thể nói cái gì thì Điện hạ lại không chịu nói, chỉ bảo ông về hỏi Lam Lam.

Hoàng đế còn cố ý đi nhà lao đón Chiết Tùng Niên, kéo tay ông ấy nói một đống lời hay… Không làm gì khác được, thông gia tương lai mà.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Bỏ Lỡ Rồi Thì Là Bỏ Lỡ Rồi