Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

CHƯƠNG 2: GIAI CẤP

CHƯƠNG 2: GIAI CẤP


GIAI CẤP

Ngụy gia, là gia tộc có từ lâu đời của Trấn Đường Lâm. 1 trong những gia tộc từng khai phá trấn cổ này và vẫn còn tồn tại sừng sững cho đến ngày nay.

Nắm giữ 1/3 kinh tế của cổ trấn, đương đại gia chủ lại là trưởng trấn hiện thời.

Có thể nói Ngụy gia ở cổ trấn, quyền lực đã đạt đến đỉnh phong. Tuy nhiên vài năm trở lại đây, Ngụy gia lớp sau vẫn kém hơn lớp trước. Đã 30 năm gia tộc vẫn chưa sinh ra 1 nhà huấn luyện pokemon nào mới đạt đến cấp độ Tinh Anh. Tất cả tràng diện chỉ dựa vào Ngụy lão tộc trưởng 1 mình đến chống đở tất thảy.

Nhưng Ngụy lão đến nay đã hơn 80. Đến 1 lúc nào đó khi Ngụy lão không còn, thời gian huy hoàng của Ngụy gia có lẽ khó mà giữ được.

Tuy nhiên chuyện đó là trong tương lại. Trước mắt Nguy gia vẫn là gia tộc mà Trần Nguyên tuyệt đối không thể đắc tội.

Ngồi ở bàn tiếp khách trong đại sảnh Ngụy gia, Nhìn ngắm xung quanh kiến trúc và nội thất. Dù là người sống qua 2 kiếp Trần Nguyên cũng không khỏi xuýt xoa về độ xa hoa của Ngụy gia.

Khẽ nhấp 1 ngụm nước trà, mặc dù khuông mặt vẫn giữ được nét trấn định ung dung. Nhưng trong lòng Trần Nguyên vẫn không khỏi nổi lên trăm ngàn câu hỏi.

''Đêm hôm khuya khoắt, gọi ta đến đây gấp như vậy. Không biết trưởng trấn là có ý đồ gì?''

Cộp...cộp..cộp...

Thời gian khoảng chừng uống cạn chén trà, thì 1 âm thanh trầm đục vang vọng chầm chậm tiến vào đại sảnh. Từ phía nội viện 1 lão ông lưng còng, tay cầm quải trượng đang đi từng bước nặng nề tiến về ghế chủ tọa trong đại sảnh.

Lão ông nhìn dáng vẻ đã già nua gần đất xa trời, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vẻ sâu xa thâm thúy không chút dấu hiệu lẩm cẩm nào từ người đã già.

Đoạn ngồi xuống ghế khe khẽ mỉm cười nhìn Trần Nguyên đang ngồi dưới sảnh.

- Trần Nguyên ra mắt trưởng trấn.

Sau 1 thoáng đánh giá lão giả. Hắn đứng lên cung kính lể chào.

- A... đứa nhỏ lể phép... mời ngồi.

Mỉm cười đánh giá Trần Nguyên, lão già mỉm cười hiền lành:

- Đúng thật là Anh hùng xuất thiếu niên. Chẳng bù với đứa cháu bất hiếu Ngụy Khôn của ta. Được ta dạy bảo dìu dắt vậy mà không tiến vào nổi top 3 của trường. Đúng thật là làm lão già này tức c·h·ế·t mà hà..hà..hà.

- Trưởng trấn quá lời rồi. Chỉ là cháu may mắn hơn 1 chút thôi.

- Không cần phải khiêm tốn. Lão Hứa dạy được 1 đứa trẻ thật giỏi a. Lão Hứa vẫn còn khỏe chứ?

- Tạ trưởng trấn quan tâm. Ông nội vẫn còn rất khỏe mạnh.

Nói đoạn Ngụy lão khe khẽ vuốt râu mỉm cười.

- Còn khỏe là tốt, còn khỏe là tốt. Đến đây ta cũng không dài dòng với cháu nữa. Thật ra ta gọi cháu giờ này thật sự có việc trọng đại muốn nhờ.

Âm thầm cắn răng;

'' Rốt cuộc cũng đến rồi''

- Không biết trưởng trấn có chuyện đại sự gì muốn nhờ. Cháu cũng chỉ là 1 tiểu thủ thư ở thư viện, không biết có năng lực gì mà làm cho trưởng trấn coi trọng.

- Ha...ha việc này không phải cháu thì không được. Ta muốn nhờ cháu nhường lại 1 suất chọn Pokemon Ngự Tam Gia cho Ngụy Khôn.

Hít sâu 1 hơi, kiềm chế trong lòng dậy sóng. Cố gắng trấn định và giữ ung dung. Trần Nguyên ngước mặt lên nhìn thật sâu vào Ngụy lão. Hắn mỉm cười:

- A Ngụy lão là đang đùa cháu?

- Không cần phải vội vàng từ chối. Ta chỉ muốn 1 suất lựa chọn pokemon và pokedex. Riêng 1 triệu liên minh tệ ta không cần đến. Ngoài ra ta có thể bồi thường cho cháu thêm 2 triệu liên minh tệ. Cháu thấy thế nào?

Dằn xuống trong lòng lửa giận và ủy khuất. Hắn cắn răng:

- Vậy nếu cháu từ chối.

- Ta giống đang thương lượng với cháu sao?

Nói đoạn sắc mặt Ngụy lão trầm lại. 1 cổ uy áp khiếp người tỏa ra làm cho Trần Nguyên không tự chủ lùi lại 1 bước. Sắc mặt trắng bệch.

Ngụy lão đứng lên quay lưng vào nội viện rồi khoác tay:

- Chuyện cần nói ta cũng đã nói xong. Ngày mai ta muốn nhìn thấy lựa chọn của cháu. Hứa lão sống đến từng tuổi này cũng không dể dàng a...

Không chờ Trần Nguyên trả lời, Ngụy lão chầm chầm tiến vào trong nội viện.

Cuối mặt, xiết chặt 2 nắm đấm. Trần Nguyên nhìn thật sâu vào bóng lưng đang dần biến mất vào hành lang bên trong.

'' Ngụy gia phải không. Rồi 1 ngày ta sẽ trả đủ cả gốc lẫn lãi nổi nhục của ngày hôm nay.''

Dứt lời hắn xoay người hòa vào màn đêm thăm thẳm.

...

Bên trong nội viện Ngụy gia 1 thiếu niên đang ngồi nhàn nhã thưởng thức trái cây được đút từ người hầu. Thiếu niên làn da hơi ngăm, đầu tóc cắt ngắn, trên gương mặt non nớt là vẻ ngạo nghể bất cần.

Hắn chính là Ngụy Khôn thiếu niên vừa gặp Trần Nguyên ở thư viện. Thấy bóng Ngụy lão vừa lững thững đi tới, không khỏi vui mừng đứng bật dậy tiến đến:

- Ông nội, mọi việc thuận lợi chứ. Tên Trần Nguyên khốn kiếp kia hẳng phải bị ông làm đẹp mặt. Đáng đời hắn, tầng lớp thấp hèn dựa vào gì mà muốn tranh với ta.

Ngụy lão không nói quét mắt nhìn về những người hầu trong sảnh. Hiểu ý bọn họ lục tục cúi chào rồi lui xuống.

- Mọi chuyện ta đã nói xong, ngày mai còn chờ quyết định của hắn. Nhưng nếu là người thông minh chắc chắn hắn sẽ biết lựa chọn cái nào thì tốt cho bản thân mình.

- Ông nội cháu vẫn chưa hiểu, chỉ là 1 tên bình dân thấp hèn cần gì ông nội phải đích thân ra mặt. Lại còn bồi thường 2 triệu liên minh tệ. Chỉ cần Ngụy gia ta ra mệnh lệnh hắn còn không phải răm rắp nghe theo sao.

Ngụy lão nghiêm mặt răn dạy Ngụy Khôn:

- Việc bắt ép người khác nhượng quyền lựa chon Pokemon Ngự Tam Gia ở các thành trấn không hẳng là chưa từng xảy ra.Liên minh vẫn luôn thái độ mở 1 con mắt nhắm 1 con mắt với vấn đề này. Chỉ cần không nháo chuyện quá lớn, liên minh sẽ bỏ mặt không hỏi đến. Tuy nhiên tiền đề là không được ép người quá phận, khiến họ không có chổ xoay đầu. Lúc đó c·h·ó cùng rứt dậu liên minh vì thể diện cũng phải ra mặt.

- Vậy thì tiện nghi cho tên khố rách áo ôm Trần Nguyên rồi.

- Sở dĩ ta cho hắn 2 triệu liên minh tệ, là xem thái độ của hắn. Nếu hắn chịu an phận với số tiền đó. Cũng đủ cho hắn sống sung túc cả đời không lo nghĩ.

- Còn không thì sao ông?

Gương mặt Ngụy lão chợt trầm xuống, trong mắt là hàn khí khiếp người

- Còn không thì với nỗi nhục hôm nay, có lẻ hắn sẽ trở thành kẻ thù của Ngụy gia ta. Mà 1 khi đã là kẻ thù thì phải diệt hắn từ trong trứng nước. Thứ gì Ngụy Diên ta cho người khác được thì ta cũng lấy lại được.

...

Bước từng bước chầm chậm về hướng thư viện, trong lòng Trần Nguyên cảm xúc hỗn loạn trăm mối rối như tơ. Có thất vọng, có đau buồn nhưng đa phần là phẫn nộ.

Đem theo cảm xúc hỗn loạn đó hắn lững thững bước về thư viện lúc nào không hay. Trước cửa thư viên có 1 cây hòe lớn, 1 ông lão đang ngồi nhàn nhã dựa vào chiếc ghế dưới gốc cây, Tay cầm bình rượu nhỏ, thỉnh thoảng vừa tu từng hớp vừa ngâm nga 1 điệu hát dể nghe.

- Ông nội trời đã khuya ông lại ra đây ngồi uống rượu rồi. Mau vào nhà không thôi lại cảm lạnh mất.

- Nguyên về rồi hả con... lại đây lại đây cho ông nội ôm 1 cái ha...ha...ha

Cười khổ, hắn tiến đến dằn chai rượu trong tay Hứa lão. Rồi dìu lão vào trong phòng.

- Mai mốt không mua rượu cho ông nữa.

- Mai là ngày vui của con rồi, sắp có được pokemon, rồi vài tháng nữa là bỏ ta đi lữ hành. GIờ đây cháu ta đã lợi hại hơn ta nhiều. Con chấp nhất với ông nội 1 hũ rượu nhỏ để làm gì. Đưa đây cho ta uống 1 ngụm nữa nào. khà... khà,, khà.

Gương mặt hắn chợt cứng lại, cúi đầu ủ rũ.

- Ông nội, hay giờ con nhường quyền chọn pokemon lại cho người khác. Ở lại đây phụng dưỡng ông suốt đời.

Hứa lão chợt đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào hắn giận mắng

- Trần Nguyên à, cả đời lão Hứa này tầm thường. Điều khiến ta tự hào nhất là có đứa cháu giỏi giang như con. Nên con không được như vậy, nếu còn dám nói những lời này. Ta thà không có đứa cháu như con.

- Được rồi, được rồi. ông nội đại nhân lên phòng ngủ thôi nào.

Đoạn Hứa lão cười khà, khệnh khạng bước về phòng.

Trần Nguyên đứng đó trầm mặt, hắn khe khẽ thở dài. Rồi như đã quyết định, hắn bước từng bước kiên định đi về phía Đông cổ trấn.

CHƯƠNG 2: GIAI CẤP