Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
CHƯƠNG 21: Phản Kích
CHƯƠNG 21: Phản Kích
Venomoth một đường bay thẳng vào trong rừng, chỉ mất tầm vài phút, pokemon bướm đêm đã nhìn thấy phía trước ở sâu trong lùm cây, 1 dáng người khoác áo choàng đen có trên người mùi hương nó đang truy vết.
Không hề do dự, nó dùng 1 đòn Psybeam bắn về phía đó, 1 tia sáng siêu năng lực từ Venomoth bắn thẳng về dáng người ẩn hiện trong lùm cây gây nên 1 t·iếng n·ổ chát chúa.
'' ầm''
Lúc này người khoác áo choàng đen mang mặt nạ sói cùng vừa đi tới:
- Đánh hay lắm, chuyến này lại có thêm thu hoạch.
Nhưng chưa kịp vui mừng, 1 loạt ngôi sao bắn thẳng về hướng Venomoth ở trên cao không có chút phòng bị đằng kia. Làm cho chỉ Venomoth lảo đảo mấy vòng mới có thể ổn định lại thân hình.
Nhận thấy dị biến phát sinh, biết mình bị phản sát. Hắn dự định ra hiệu cho Venomoth chuẩn bị phản công. Thì từ đẳng sau 1 âm thanh âm trầm vang lên, cùng với đó là 1 thanh chủy thủ lạnh lẽo kề vào cổ hắn.
- Chỉ cần ngươi động đậy, ta sẽ cắt yết hầu của ngươi.
Người đến không ai khác đó chính là Trần Nguyên, sau khi được Budew nhắc nhở. Hắn lờ mờ đoán được đã chuyện gì sẽ xảy ra. Nên âm thầm tương kế tựu kế, sử dụng cành cây làm thành dáng người rồi khoác chiếc áo choàng bị dính mùi hương truy vết lên đó trong lùm cây rậm.
Rồi âm thầm đứng nấp sang 1 bên chờ đợi kẻ thù xuất hiện, không ngoài dự đoán. Chân trước hắn vừa bước đi thì chân sau kẻ thù đã tiến đánh. Hắn không khỏi thở phào may mắn vì có Budew n·hạy c·ảm với mùi hương. Nếu không, nhìn chiếc hố to sau đòn Psybeam ở phía xa. Hắn không khỏi lạnh người, trên tay nắm thanh chủy thủ càng siết chặt hơn, khiến cho cổ của đối phương ẩn ẩn rỉ máu.
Lúc này vừa bị choáng váng, lại không nhận được chỉ thị của nhà huấn luyện. Venomoth loay hoay không biết làm sao, chỉ biết bay tới lui xung quanh ra chiều bối rối và hoang mang.
Aipom sau khi bắn ra 1 đòn Swift, không chút chần chừ nó đu mình từ cành này qua cành cây khác. Rồi mượn lực lao mình lên cao, tụ lực vào đuôi, nện 1 đòn Scratch thật mạnh vào người Venomoth đang hoàn toàn bị động ở kia.
Venomoth không có chút sức hoàn thủ rơi ầm xuống đất, nơi mà Budew dùng 1 đòn Spikes giăng đầy gai đất từ trước. Những cây gai trên mặt đất đâm vào cánh, vào người làm Venomoth thét lên trong đau đớn.
Dù vậy Aipom vẫn không hề mũi lòng, nó co đuôi lại giáng thêm 1 đòn Swift vào Venomoth đang quằn quại đau đớn phía dưới đất kia. Pokemon bướm đêm rất nhanh mất đi năng lực chiến đấu.
Xử lý xong Venomoth, Aipom và Budew lục tục bước đến bên người Trần Nguyên. Đề phòng kẻ mang mặt nạ sói có hành động gì bất thường:
- Nói mau. Ai sai ngươi đánh lén t·ấn c·ông ta.
- Người Anh Em, tất cả chỉ là hiểu lầm. Ban nãy ta thấy có bóng đen trong bụi rậm. Nghĩ là pokemon hoang dã ẩn nấp tập kích ta nên mới cho pokemon t·ấn c·ông về hướng đó. Tât cả chỉ để tự vệ, thật sự xin lỗi người anh em.
Vừa nói hắn vừa giơ tay lên cao, ra chiều đầu hàng xin tha. Nhưng hắn nhận lại chỉ là cái hừ lạnh và thanh chủy thủ như cứa thêm càng sâu vào cổ hắn.
- Hừ, bớt nói lời xàm ngôn. Rải truy tung hương vào người ta, rồi lần theo dấu vết bất ngờ tập kích. Một loạt hành động dứt khoát và lưu loát, xem ra không phải là lần đầu tiên. Nếu ngươi đã không thành thật, ta cũng chẳng cần biết mục đích của ngươi làm gì. Dứt khoát g·iết quách cho rồi để trừ hậu hoạn.
Nói đoạn thanh chủy thủ cứa càng sâu vào cổ hắn, trên cổ ban đầu máu chỉ rỉ ra một ít, thì nay đã bắt đầu chảy thành 1 dòng máu nhỏ, từ từ thấm ướt từng chút từng chút ở vai hắn.
- Người anh em đừng làm ẩu nha, thật ra ta đã để ý đến người anh em từ lâu. Mỗi lần người anh em vào trong chợ đen mua sắm đều sẽ bỏ ra rất nhiều tiền mua sắm đủ thứ. Cho thấy tài lực không cạn, cũng vì túng quẫn ta mới làm liều c·ướp đoạt từ người anh em để trang trải cuộc sống. Ta xin thề có trời, chỉ muốn đánh người anh em b·ị t·hương, c·ướp ít tài vật rồi sẽ bỏ đi. Không hề muốn thương tổn đến tính mạng của người anh em.
- Ồ, vậy là không ai sai sử ngươi. Mà là 1 tay ngươi chủ ý.
Trần Nguyên trầm giọng gặng hỏi, nhưng tay vẫn không hề buông lỏng thanh chủy thủ chút nào.
- Người anh em minh giám a. Quả thật ta bị tiền tài che mắt mới có ý đồ không tốt với người Anh Em. Ta xin bồi thường tất cả tài sản ta có.
Vừa nói hắn vừa quăng balo trên người về phía gốc cây đằng xa.
- Người anh em có thể lấy rồi tha cho ta 1 mạng. Ta thề có trời, sẽ không bao giờ lảng vảng trước mặt người anh em thêm 1 lần nào nữa.
Khẽ trầm ngâm im lặng, Trần Nguyên dời thanh chủy thủ đi khỏi cổ gã mặt nạ sói. Rồi chầm chậm tiến tới chiếc balo đang nằm phía dưới gốc cây.
Nhân lúc này, gã mặt nạ sói, nhanh chóng rút từ trong thắt lưng 1 thanh dao q·uân đ·ội đặc chế, xoay người đâm về hướng lưng Trần Nguyên đang không hề đề phòng ở kia, tốc độ ra đòn nhanh đến kinh người. Thế nhưng tốc độ hắn dù có nhanh thế nào cũng không nhanh bằng Aipom.
'' Crắc..''
Một âm thanh xương bể vở vang lên. Aipom dùng đuôi của mình với 1 đòn Scratch quét lên mặt người mang mặt nạ sói. Mặt nạ bể vở ra, lộ ra 1 khuông mặt thanh niên tầm 20,21 tuổi. Mắt trợn trắng, thất khiếu không ngừng chảy máu, đ·ã c·hết không thể c·hết hơn được nữa.
Trần Nguyên xoay người nhìn lại, không chút bất ngờ. Khi vừa dời thanh chủy thủ ra khỏi cổ người mặt nạ sói, hắn đã ra hiệu cho Aipom t·ấn c·ông hắn nếu có dị động. Và quả thật hắn di động.
Ban đầu Trần Nguyên do dự sẽ xuống tay với hắn như thế nào. Dù sao hắn cũng chưa từng g·iết người, mấy chục năm sống trong xã hội văn minh kiếp trước, giáo d·ụ·c hắn hành động này là cấm kỵ của nhân loại. Thậm chí cả trong suy nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.
Thế nhưng từ khi xuyên không đến thế giới này, hắn buộc phải thích nghi, thay đổi hành vi, đạo đức của bản thân mình. Trong 1 thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không cho phép hắn ủy mị yếu đuối. Không cho phép hắn buông tha kẻ thù mà chỉ vài phút trước không hề chớp mắt muốn g·iết c·hết hắn.
Thứ hắn cần chỉ là thêm 1 lý do nhỏ để không thể tha thứ cho kẻ thù này. Thế nên hắn tạo cơ hội cho kẻ thù bằng cách xoay mình để lộ sơ hở. Và rất may, thanh niên đeo mặt nạ sói đã hợp tác.
Nhìn khuông mặt đang đầm đìa máu tươi trước mắt, hắn không khỏi dâng lên cảm giác nôn ọe. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng dằn xuống cơn buồn nôn kia. Đeo găng tay đặc chế rồi tiến đến lục soát trong người của hắn.
Sau 1 hồi lục soát ngoài thêm 1 quả pokeball có chứa pokemon hắn chưa kịp gọi ra, trên người thanh niên mặt nạ sói cũng chỉ có vài mẫu dao q·uân đ·ội đặc chế để phong thân rải rác khắp người. Trong túi áo, dưới đùi, trong đế giày và cả bắp tay. Xem ra tên gia hỏa này là 1 kẻ cẩn thận và hiếu sát.
Ngó về chiếc balo nằm dưới gốc cây đằng kia, thoáng do dự 1 chút. Rồi lấy trong balo của mình 1 chiếc mặt nạ phòng độc đeo lên, hắn vô cùng cẩn thận tiến đến chiếc balo đằng kia.
Rất may trong balo không hề có khí độc phát ra như hắn tưởng tượng, chỉ có trong đó 2 tấm chi phiếu mỗi tấm trị giá 2 triệu liên minh tệ. Xem ra là thành quả mà hắn tích góp c·ướp b·óc được từ trước đến nay.
Vài bình thuốc trị thương, thuốc giải độc..v..v những vật dụng rất phổ thông mà 1 nhà lữ hành mang theo. Ngoài ra còn có 1 túi bột màu vàng nhạt mà hắn đoán có thể là thứ bột dùng để truy tung mình, hắn dự định sẽ cho Budew kiểm tra sau.
Trong lúc lục tìm khắp túi, hắn làm rơi ra 1 lệnh bài kim loại màu đen. Một mặt in nổi hình 2 khẩu s·ú·n·g trường bắt chéo nhau, phía dươi là hoa văn cách điệu như hình 1 tấm lưới lớn. Mặt còn lại in tên người, trên đó danh tự là Dương Khang.
Lục tìm trong ký ức, hắn nhớ được trong 1 cuốn sách viết về các thế lực ngầm đương thời trên Thiên Nguyên Đại Lục. Có một thế lực có tiêu chí 2 khẩu s·ú·n·g trường gác trên 1 tấm lưới lớn như trên lệnh bài này. Thế lực đó là Thợ Săn Công Hội, và có vẻ như thanh niên mới bị g·iết kia. Là thợ săn cấp Hắc Thiết tương đương với nhà Huấn Luyện phổ Thông có tên là Dương Khang.