CHƯƠNG 28:Nhân Hoàng Hướng Nhật
Đông Lâm thành, thành phố của rừng thiên, 1 trong bát đại thành của Thiên Nguyên Đại Lục. Đây là ngôi thành có lịch sử lâu đời nhất trên mảnh đại lục này, ngôi thành có niên đại hơn 2000 năm lịch sử.
Ngôi thành nằm phía cực đông của đại lục. nằm trọn trong 2 khu rừng lớn nhất của Thiên Nguyên Đại Lục. Phía Tây Nam thành giáp với rừng rậm Phong Nha, phía Đông thì giáp với rừng rậm Mã Á, Phía Bắc là một dãy Băng Sơn chạy ngang. Do vị trí địa lý khá đặc thù, thế nên đây là ngôi thành bí ẩn và ít giao tế với bên ngoài nhất đại lục.
Ngôi thành có diện tích tương đối khiêm tốn so với thất đại thành khác, diện tích chỉ vẻn vẹn 204km², mật độ dân số cũng tầm khoảng 8 triệu người. Do vị trí tách biệt hẳng với các thành trấn khác ở đại lục, nên chừng 300 năm trở lại đây. Ngôi thành mới dần dần tiếp xúc với các thành trấn xung quanh.
Máy móc hiện đại mới dần được du nhập vào thành trấn này. Cuộc sống trồng trọt, chăn nuôi tự cung tự cấp của người dân vì thế cũng trở nên nhàn hạ, thuận tiện hơn. Thế nhưng người dân vẫn không bao giờ quên được nếp sống cũ, họ tôn thờ thần rừng, kính sợ rừng xanh. Thế nên bất cứ máy móc nào có thể gây hại cho môi trường, hay ảnh hưởng đến hệ sinh thái của khu rừng, đều bị người dân nơi đây bài xích và cấm tiệt.
Thế nên Đông Lâm thành là ngôi thành vừa bí ẩn, vừa trong lành và thân thiện với thiên nhiên nhất mảnh đại lục này. Cũng giống như Nam Hải Thành tự hào về Tử Đằng và Sa Kê. Đông Lâm thành tự hào vì nơi đây có những kiến trúc ngàn năm lịch sử, mà họ vẫn luôn gìn giữ trọn vẹn ngàn đời nay. Nổi bật trong đó là Vườn Treo Nữ Hoàng, có niên đại hơn ngàn năm lịch sử.
Tương truyền khu vườn này được nhà vua thời bấy giờ xây dựng cho nữ hoàng của người. Chuyện là nữ hoàng, khi còn nhỏ sống cùng gia đình bên cạnh một ngọn núi, có cây cối xum xuê. Từ nhỏ nàng hay lên núi trèo cây hái quả những ký ức đó luôn in sâu vào tiềm thức của nàng. Thế nhưng khi được gả cho nhà vua về thành Đông Lâm này, xung quanh nàng chỉ là những ngọn băng sơn và rừng rậm ngút ngàn. Nào có núi non xanh tươi như nàng thấy lúc nhỏ, thế là vì nhớ nhung cuộc sống xưa kia, khiến nàng lâm trọng bệnh.
Vì yêu chiều hoàng hậu, nhà vua mới bắt đầu xây dựng Vườn Treo Nữ Hoàng này. Vườn treo như là những thửa ruộng bậc thang được dựng lên bởi bùn đất, trên mỗi thửa đất, đều có trồng đủ loại cây leo, cây bụi đắp lên thành một ngọn núi xanh tươi trù phú. Kiến trúc này vừa thân thiện với tự nhiên, lại vừa thể hiện cho một mối tình đẹp đẽ. Thế nên nó dần trở thành biểu tượng của tình yêu đôi lứa của người dân nơi đây.
Lúc này ở 1 thửa đất trên vườn treo, đứng đấy 1 lão ông nom ngoài 80 tuổi. Lão ông đã già râu tóc bạc phơ, nhưng sắc diện vẫn vô cùng hồng hào, dáng đứng thẳng tắp như ngon thương,mũi giáo. Ánh mắt nhuốm đầy màu t·ang t·hương của thời gian đang lẳng lặng đứng nhìn 1 cây hòe xanh tươi cao lớn trước mặt.
- Hơn 10 năm rồi ta không trở về nơi đây.ông bạn già vẫn khỏe mạnh chứ.
Hứa lão vừa nói vừa vuốt ve thân cây 1 cách trìu mến. Mặc Ngọc Châu lúc này tiến tới:
- Cháu có nghe ông cháu kể rằng, 30 năm trước khi vừa mới thành lập Mật Dạ. Ông cháu, gia gia và Mộ Tiên thúc. Cả 3 đứng trước cây Hòe này lập thệ cùng vào sinh ra tử dựng nên 1 Mật Dạ có thể thay đổi được thế giới này.
Hứa lão vuốt râu mỉm cười, nhưng ánh mắt như lạc vào 1 miền xa xăm nào đó. Lúc này Hướng Hạo cũng bước đến ngại ngùng gãi đầu:
- Cha cháu đã tới, gia gia cháu phải cáo lui tránh mặt.
Rồi xoay đầu thâm tình bước đến nắm lấy tay Mặc Ngọc Châu
- Châu muội nếu có thời gian rảnh, đến Bắc Băng Thành tìm ta. Ta sẽ dẫn muội đi trượt tuyết, cùng ngắm núi tuyết dưới hoàng hôn. Chắc chắn sẽ để lại nhiều kỷ niệm, khiến tình cảm chúng ta thăng hoa không ít.
- Hướng thúc ở sau lưng huynh kìa
Mặc Ngọc Châu chán ghét rụt rụt tay về, ánh mắt nhìn nhìn về hướng sau lưng Hướng Hạo. Nghe đến đây khiến hắn giật mình, ba chân bốn cẳng chạy đi mất.
- Tiểu tử, thành sự không có, bỏ chạy thì rất nhanh a.
Một giọng nói trầm ấm hữu lực vang lên, lúc này 1 trung niên nhân dáng người cao gầy bước đến. Hắn có đôi mắt híp, mái tóc cắt ngắn được vuốt cao trên làng trán rộng, khuông mặt xương thuông dài. Khoác lên người 1 bộ đồ tây âu được ủi thẳng thớm tinh tươm không 1 vết nhăn. Bước trên đôi giày tây bóng loáng không một vết nhơ đi về phía Hứa Lão. Hắn mang cho người nhìn cảm giác những tổng tài bá đạo trên truyền hình kiếp trước.
- Hứa lão ca, sau mười năm ẩn dật. Hôm nay người lại trở về Mật Dạ. Khiến tiểu đệ đây vui mừng khôn xiết.
Vừa nói hắn vừa cúi người, chắp tay về hướng Hứa lão. Hứa lão chậm rãi xoay người, nhìn sâu vào trung niên nhân mới đến.
- Hướng tiểu tử, đã lâu không gặp. Thực lực tăng tiến không ít.
- Lão ca quá khen, không biết lão ca về Mật Dạ dự tính làm đại sự gì?
Vẫn là dáng cúi người nho nhã lịch thiệp, nhưng lời nói ẩn ẩn chất chứa huyền cơ. Hứa lão vẫn một mặt thong dong, vuốt râu cười nói:
- Chỉ là về thăm chốn cũ, nhìn nhiều vài thứ, gặp nhiều vài người.
Trung niên nhân ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào mắt Hứa lão, như muốn tìm sự thật ẩn giấu trong đó.
- Tôn thượng biết ngài về rất đổi vui mừng, người đang trong hành cung đợi lão ca quan lâm.
- Ta đã biết.
Vừa nói Hứa lão vừa bước ngang qua người trung niên kia, khi bước ngang qua còn vỗ vào vai nam tử ấy 2 cái.
- Hứa lão ca chậm đã, tiểu đệ biết lão ca là 1 người hoài cổ. Rất nhớ nhung về những thứ kỷ niệm xưa cũ. Người đâu, chặt cây Hòe này xuống đem vào phòng Địa Hoàng, để cho ngài có thể nhìn ngắm mỗi ngày cho ta.
Mặc Ngọc Châu lúc này tức giận bước đến, toan ngăn trở. Hứa lão khoác khoác tay với nàng, rồi kéo nàng đi theo mình.
- Chặt đi cũng tốt, chặt đi cũng tốt...Mật Dạ cũng đã không là Mật Dạ của ngày xưa. Lão bạn già đứng nơi đó cũng chỉ thêm buồn tủi.
Nói rồi lại thong dong bước tiếp về phía trước.
...
Tất cả gia tộc lớn ở Đông Lâm thành đều đã bị Mật Dạ thâu tóm hơn chục năm nay. Có thể nói, Đông Lâm thành hiện tại là hậu hoa viên của Mật Dạ. Và Tần gia hiển nhiên cũng là 1 thành viên trong đó.
Tần Thương, gia chủ đương thời của Tần Gia, 1 gia tộc lớn của Đông Lâm thành. Sau 1 khoảng thời gian lăn lộn trong Mật Dạ, cũng đã được an bài làm Đội trưởng cận vệ hành cung. Là 1 trong những tay thân tín của Nhân Hoàng Hướng Nhật. Ỷ vào tu vị đã đạt đến đẳng thiên vương, lại được Nhân Hoàng che chở, hắn trong tổ chức 1 mực hoành hành, bá đạo vô gian.
Hôm nay Tần Thương nhận được tin tức Địa Hoàng trở về, hắn được cử đến đây để long trọng chào đón Địa Hoàng.
- Ngươi nói sao? Địa Hoàng chám trán Nhân Hoàng đại nhân ngoài cửa. Bị khiêu khích phải ảm đạm rời đi sao?
Tần Thương lúc này đang nghe báo cáo từ 1 tay cận vệ thân cận về cuộc chạm trán bên ngoài Vườn Treo Nữ Hoàng. Hắn khẽ khoanh tay lại ngạo nghể cười lớn:
- Ha..ha xem ra Địa Hoàng cũng chỉ là loại hữu danh vô thực. Để lần này ta giúp chủ nhân nhục mạ hắn 1 phen.
Vừa nói dứt lời đã thấy bóng dáng 1 già 1 trẻ chầm chậm tiến đến nơi đây. Hắn bước đến cười tươi đắc ý. Rồi không do dự chặn lại hướng đị của Hứa lão và Ngọc Châu.
- Người tới dừng lại, đây là cấm địa của tôn thượng không phải hạng c·h·ó mèo nào cũng được bước vào nơi này.
Mặc Ngọc Châu tức giận bước đến
- Vô lể, đây là Địa Hoàng đại nhân. Ngươi còn không mau tránh ra.
- Ha...ha. Lam Hải Đường chủ, chắc ngài vừa trốn thoát khỏi tay Hãn Hải Thiên Vương đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo. Tự tiện đem 1 lão già gần xuống lổ đến đây, rồi bảo là Địa Hoàng là chúng ta phải tin là Địa Hoàng ư? Lão già có bằng chứng gì không đưa ra đây. Nếu không...
Hắn gọi ra 1 chỉ Ursaring cao lớn, vừa xuất hiện nó hét lên về phía Hứa lão. Uy áp thao thiên, không nghi ngờ gì, đây là 1 đầu pokemon đẳng cấp thiên vương.
- Ngươi bước qua được Ursaring của ta rồi hãy nói tiếp.
Hứa lão vẫn thong dong nhìn hắn, rồi mỉm cười.
- Ngươi có lẽ là thân tín của tiểu tử Hướng Nhật. Hắn vẫn thế, vẫn có thói quen dùng 1 vài tên mãng phu để ném đá dò đường.
Hứa lão không nhanh không chậm gọi ra 1 chỉ Excadrill, khi vừa xuất hiện nó nhìn về hướng Ursaring rồi nhìn về phía Hứa lão tỏ vẻ ngơ ngác.
- Trước khi ngươi c·hết, ta cho ngươi biết 1 vài chuyện. Sở dĩ ta bỏ qua cho tiểu tử Hướng Nhật vì ta rất thưởng thức hắn, 1 lòng 1 dạ cúc cung tận tụy vì tổ chức. Dù cho có thể dấy lên nguy hiểm cho bản thân, cũng không ngại ngần khiêu khích thăm dò ý đồ của ta đến đây. Và thứ hai, là vì hắn có thực lực để làm chuyện đó. Excadrill ủy khuất cho ngươi, g·iết c·hết bọn chúng.
Excadrill nhìn Hứa lão rồi chán chường quay qua Ursaring, chớp mắt nó đã tiến tới Ursaring, pokemon gấu đạt đến mức độ thiên vương hoàn toàn không hề có chút sức hoàn thủ trước đòn t·ấn c·ông của Excadrill . Móng vuốt nó nhẹ nhàng lia qua,đầu lâu Ursaring cũng lìa khỏi cổ. Lại một chớp mắt, Excadrill thần tốc tiến đến bên người Tần Thương, 1 màn đầu lìa khỏi cổ lại hiện ra.
Từ lúc Excadrill xuất hiện đến lúc đoạt mạng 1 chỉ thiên vương pokemon và nhà huấn luyện của nó chỉ mất 2 cái chớp mắt. Excadrill tỏ vẻ chán ghét, nó vẩy vẩy máu tươi dính trên hai móng vuốt của mình. Dường như nó chán ghét phải g·iết c·hết những kẻ yếu ớt vậy.
- Ngọc Châu cháu đứng ở đây thôi, để ta đi vào gặp mặt tôn thượng.