Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
CHƯƠNG 43: Nữ Hài Đáng Thương
Tại 1 trung tâm mua sắm sầm uất của Tử Vân Thành, Trần Nguyên đang khệ nệ tay xách nách mang 5,6 túi đồ hiệu từ trong 1 cửa hàng quần áo nữ cao cấp đi ra. Bên cạnh hắn còn có Weavile và Jynx cũng ôm đồm hàng tá túi xách không kém hắn là bao nhiêu. Nhưng trông vẻ mặt chúng đã quá quen với cảnh này, chỉ có Trần Nguyên là 1 mặt đen lại bắc đắc dĩ đi theo sau Ân Thù, đang vừa đi vừa hát ngâm nga phía trước ra chiều thích chí lắm.
Từ lúc rời khỏi Thợ Săn Công Hội đến trung tâm này cũng đã hơn mấy tiếng đồng hồ, nàng ta cũng đã dạo qua hàng chục cửa hàng nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn. Đang nghêu ngao đi phía trước, nàng ta lại rẻ ngoặc vào 1 shop quần áo nữ khác làm cho Trần Nguyên chỉ đành thở dài thườn thượt rồi lẽo đẽo theo sao.
- A lão bản, những bộ váy này thật đẹp a.
Một nam tử trung niên mặc vest lịch lãm bước ra đón tiếp, sau khi quét mắt nhìn hết những túi đồ hiệu đang được Trần Nguyên khệ nệ xách theo, hai mắt lão không khỏi tỏa sáng. Lão nhanh chóng bước đến cúi người, mặt đầy vẻ nịnh nọt hèn mọn:
- Tiểu thư quả thật có gu thẩm mỹ thật tinh tường. Những bộ váy này điều là những sản phẩm cao cấp nhất của bổn tiệm, nằm trong bộ thiết kế mới nhất của Cao đại sư, 1 trong những nhà thiết kế đỉnh cấp nhất của Tử Vân Thành này. Hiện tại bổn tiệm có ưu đãi giảm giá lớn, nếu như tiểu thư có thể lấy hết cả bộ sưu tập này, bổn tiệm giảm giá 10% cho cô chỉ còn 270.000 liên minh tệ.
- 270.000 liên minh tệ? Ừm ta lấy hết.
Ông chủ ban đầu cũng chỉ tính báo 1 cái giá trên trời cho thấy sự cao cấp của của bộ sưu tập này, nhưng khi nghe Ân Thù không chút do dự mà muốn lấy toàn bộ, lão không khỏi thoáng sững sờ. Những nhân viên nữ và những cô nàng đang mua sắm trong cửa hàng, đều không khỏi dừng lại ngoái trông sang nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ và ghen ghét.
- Gói lại tất cả, thanh toán cho bạn trai của ta.
Vừa nói vừa chỉ chỉ Trần Nguyên đang đứng nơi đó, làm cho hàng chục cặp mắt trong tiệm quần áo phải dời sự chú ý lên trên người hắn. Lúc này vừa đói vừa mệt, Trần Nguyên 1 mặt tức giận đầu đầy hắc tuyến bước đến dự tính phát tác:
'' Đi theo ngươi mua sắm hàng giờ ta nhịn, làm cu ly khuân vác cho người ta nhịn, bây giờ ngươi mua sắm mà còn tính dùng cả tiền của ta, ta cũng không phải những gã nhị thế tổ dư tiền bao gái a"
Nhưng chưa kịp phát tác đã thấy nàng luyến thoắn bước đên, khe khẽ nói nhỏ vào tai hắn:
- Lần này xem như chi phí cho ngươi nhập đội của ta, ngươi thấy thế nào.
Vừa nói nàng vừa nhìn hắn khe khẽ mỉm cười, người ngoài nhìn vào giống như nữ tử đang nũng nịu với tình nhân. Trần Nguyên trầm ngâm suy tính rồi khe khẽ nói
- Có thể, nhưng chỉ lần này.
- Được. Ta cam đoan mua xong những cái này sẽ về. Huống hồ ta mua nhiều như thế, mặc cả tháng cũng không hết.
Nàng nhìn hắn gương mặt lộ vẻ đắc ý chiến thắng, rồi ôm choàng lấy cánh tay hắn nũng nịu
- Honney à, mau mau thanh toán rồi mình cùng về, bảo bối đói bụng lắm rồi.
Trần Nguyên lúc này hận không thể 1 đao chém c·hết nàng, rồi bỏ chạy khỏi Tử Vân Thành trong đêm nay. Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị dập tắt, hậm hực bước đến dùng thẻ của mình để thanh toán khoảng tiền kia. Lúc này những ánh mắt của các cô nương trong tiệm nhìn về hướng Trần Nguyên như phát hỏa. Gia hỏa đẹp trai cũng đã thấy nhiều, nhưng vừa đẹp trai lại có tiền thì rất ít thấy, vừa đẹp trai vừa có tiền vừa chiều bạn gái như vậy thì hầu như đã tuyệt diệt gần hết rồi.
Thế là trong lúc chờ thanh toán, có những cô nàng không nhìn được quét ánh mắt câu dẫn về hướng Trần Nguyên. Hắn xoay đầu đi nơi khác làm như không chú ý đến, chỉ có Ân Thù càng thêm đắc ý, ôm chầm lấy cánh tay hắn còn dựa cả đầu vào vai hắn. Quét ánh mắt về phía những cô gái khác như muốn nói:
- Thấy không, hàng này là của bản cô nương, các ngươi chỉ có thể trông mà thèm không thể hưởng thụ được a.
Mất tầm hơn chục phút sau khi đóng gói hết tất cả hàng hóa, trên người Trần Nguyên và 2 chỉ pokemon lại có thêm 5,6 túi đồ lớn. Cả bọn ôm hơn chục túi đồ cao hơn cả đầu mình lũi thủi bước theo Ân Thù ra khỏi trung tâm mua sắm, trong ánh mắt đầy hâm mộ và ghen ghét của những cô nàng phía sau. Chỉ tội cho bạn trai của những cô gái kia, đêm đó họ bịa giận dỗi chia tay mà không biết được lý do là gì cả.
...
Trong một tiệm mỳ Ramen gần trung tâm mua sắm, Trần Nguyên đang sì sụp húp vội bát mỳ trên bàn 1 cách ngon lành. Không thể khác hơn được, đi mua sắm mấy tiếng đồng hồ, hắn vừa mệt, vừa đói rã rời, bao tử đã rền vang từ lúc còn trong trung tâm mua sắm. Ân Thù thì chỉ động vài đũa rồi chống cằm nhìn lấy hắn ăn 1 cách thích thú, lâu lâu còn thoáng mỉm cười như nghỉ đến điều gì vui vẻ lắm.
- Ta chợt nhận ra, nếu có ngươi làm bạn trai của ta cũng không tệ a.
Hắn đang ăn như hổ đói phải dừng đũa quay sang liếc nhìn nàng
- Mơ mộng, ta chưa muốn c·hết sớm.
Nghe thấy thế nàng không những không tức giận còn cười khanh khách với hắn
- Trông ta đáng sợ như vậy sao, ta có răng nanh ư? hay trên người ta có độc?
- Ngươi không có, chỉ là ta phúc duyên nông cạn. Không đở nổi diễm phúc quá lớn này.
Nói xong hắn không chú ý đến nàng nữa mà kêu thêm 1 bát mỳ khác rồi ngồi hì hục ăn lấy ăn để.
- Hừ... vô tri
Ân Thù tức giận quay đầu đi nhìn ra bên ngoài, lúc này bên ngoài trời đang có mưa phùn tí tách, 1 nữ hài quần áo rách rưới đang ngồi thu lu ở 1 góc đường xin ăn nhưng người đi kẻ lại dường như không ai quan tâm đến nàng. Trong chiếc nón đặt bên đường chỉ có vài xu lẻ tẻ, lúc này có 1 người phụ nữ cao tuổi bước đến, nàng cầm lên chiếc nón của cô bé trút ra vài đồng bạc lẻ ấy vào tay, rồi như không hài lòng, miệng thì mắng tay thì không ngừng đánh vào má vào người cô bé, trông đáng thương vô cùng.
Thấy được 1 màn này, Ân Thù đang ngồi trong cửa tiệm vô cùng tức giận. Nàng đánh mạnh tay xuống bàn rồi hầm hầm đứng dậy toang bước ra ngoài. Trần Nguyên mặc dù đang ăn cũng đã quan sát hết thảy 1 màn này, hắn vội vàng kéo lấy cánh tay nàng lại:
- Ngươi tính làm gì?
- Ta ra ngoài, g·iết c·hết con mụ kia
Ân Thù quay sang nhìn hắn hai mắt như bốc hỏa, dường như hắn kéo tay nàng lại làm nàng giận lây sang cả hắn.
- Nhìn cô bé và người phụ nữ kia có vẻ là hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống. Ngươi g·iết người mẹ cô bé sẽ nghĩ gì về ngươi?
Trần Nguyên hiểu rõ tính tình của Ân Thù, quả thật khi nàng nói muốn g·iết 1 ai đó thì đó không phải là lời nói chơi
- Hừ, những kẻ như thế không đáng làm cha mẹ. Có thể việc ta làm khiến cô bé hận ta, nhưng sau này nó sẽ hiểu là ta giúp nó.
Ân Thù càng nghe càng tức giận, tính hắt tay của hắn ra. Trần Nguyên vẫn bình tĩnh hắn càng nắm tay nàng chặt hơn.
- Ngươi bình tĩnh, ngươi g·iết đi người mẹ, cô bé sau đó thì sao? Ngươi sẽ cưu mang dưỡng d·ụ·c nó ư? Hiện tại có thể cuộc sống cô bé không được tốt, nhưng ít nhất còn có mẹ, còn có người cưu mang dưỡng d·ụ·c. Ngươi g·iết đi người mẹ thì đứa bé phải làm sao bây giờ?
- Ta cứ mặc kệ.
Trong lúc hai người đang giằn co, người phụ nữ đã dẫn nữ hài đi mất. Thấy thế Ân Thù càng gấp hơn, nàng kéo phăng cánh tay của Trần Nguyên rồi vôi vàng bước ra ngoài. Thấy thế Trần Nguyên cũng đành lắc đầu, nhanh chóng thanh toán tiền rồi chạy đuổi theo nàng ta.
Cả hai bước nhanh theo dấu hai mẹ con đến 1 khu ổ chuột nhà cửa tồi tàn lụp xụp ở khu ngoại thành, nhà cô bé và người mẹ kia là 1 ngôi lều vải lụp xụp dựng đở bên 1 gốc cây đa. Căn lều lúc này đã rách rưới không chịu nổi, những hạt mưa rơi xuyên qua nhưng chiếc lổ lớn bên trong túp lều rơi lên đầu lên thân nữ hài làm cô bé run cầm cập.
Lúc này người mẹ mới bưng đến 1 bát cháo nóng còn không quên chùm cho nữ hài thêm 1 tấm chăn, còn bà thì đứng đó cầm 1 miếng vải khác đang cố gắng bích đi các lổ vá của túp liều không cho mưa thấm ướt vào trong. Làm xong tất thảy nàng mới nhẹ nhàng ngồi xuống, vuốt lên đôi má đang sưng đỏ của nữ hài vừa khóc vừa nói:
- Tiểu Thanh ngoan, mẹ xin lỗi, là mẹ không tốt đã nóng giận đánh con. Con có giận mẹ không?
Lúc này nữ hài ngước mặt lên nhìn mẹ mỉm cười:
- Tiểu Thanh không giận mẹ, mẹ là tốt nhất với tiểu Thanh, ngày mai con sẽ cố gắng siêng năng hơn nữa. Kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa về hai mẹ con mình mua gạo ăn cơm mẹ nhé.
Người mẹ không nói gì nữa, ôm choàng lấy nữ hài vào lòng, rồi cả hai cùng thiêm th·iếp ngủ đi dưới trời mưa gió. Đứng ở 1 nơi gần đó, Trần Nguyên và Ân Thù chứng kiến hết 1 màn này từ đầu đến cuối. Mặc dù nàng không nói gì nhưng trong hai hốc mắt đã đỏ hoe, nàng khẽ dụi dụi đôi mắt rồi chầm chậm tiến đến căn lều vải. Lúc này Trần Nguyên cũng đã không còn cản nàng lại.
Bước đến căn lều, đánh thức hai mẹ con. Ân Thù mới lấy trong người ra 1 hòn đá tiến hóa đang lập lòe ánh sáng. Nàng vừa đưa cho người phụ nữ rồi như dặn dò đều gì đó. Xoa xoa đầu nữ hài rồi bước về phía Trần Nguyên kéo tay hắn đi trở về phía nội thành.
Cả hai bước đi mà không để ý đến nơi xa trong 1 góc khuất có 1 nam tử mặt thỏ, mỏ dơi dáng hình hẹn mọn đã chứng kiến hết 1 màn này từ đầu chí cuối. Hắn khẽ mỉm cười nham hiểm rồi vội vàng chạy đi 1 hướng khác trong khu ổ chuột tồi tàn lụp xụp này.