CHƯƠNG 46: Trận Chiến Bắt Đắc Dĩ
Sáng ngày hôm sau, tầm khoảng 5h30 Trần Nguyên thức dậy đánh răng rửa mặt làm vệ sinh cá nhân. Sau khi cho 3 tiểu chỉ dùng pokeblock và 1 ít berry cho bữa sáng như thường nhật. Hắn hài lòng bước đến phòng ăn của công hội.
Những bữa ăn của công hội tương đối đơn giản nhưng cũng đầy đủ dưỡng chất, rất tốt cho việc phát triển cơ bắp và thể chất của những nhà huấn luyện. Đây cũng là 1 trong những điểm khiến hắn tương đối hài lòng đối với tổ chức này. Mặc dù không gian và thời gian hoạt động của các thành viên tương đối gò bó 1 điểm, nhưng sau khi xử lý xong nhiệm vụ lớn bắt buộc, các thành viên cũng có thể tự do rời khỏi tổ chức 1 thời gian mà không phải nhận nhiệm vụ tiếp theo.
Tuy nhiên những nhiệm vụ lớn thường kèm theo độ nguy hiểm tương đối cao, thế nên trong khoảng thời gian này hắn cũng đã xác định mục tiêu làm thế nào để cho Growlithe tăng trưởng thực lực lên mức phổ thông hậu kỳ. Chỉ khi đó hắn mới yên tâm dẫn theo tiểu chỉ làm nhiệm vụ mà không mang theo gánh nặng quá lớn. Không còn cách khác, Scyther và Roselia trong khoảng thời gian này không nên hiển lộ ra ngoài.
Một khi tổ chức biết được hắn đã đạt đến cấp độ Thâm Niên, chắc chắn sẽ thăng hắn lên làm thợ săn cấp độ Cổ Đồng. Lúc đó bắt buộc hắn sẽ phải là người dẫn đội, phong hiểm trong nhiệm vụ của cấp bậc Cổ Đồng chắc chắn sẽ cao hơn những nhà huấn luyện Hắc Thiết như hiện tại. Vừa ăn hắn vừa suy nghĩ đến giáo trình bồi dưỡng tiếp theo dành cho Growlithe trong vài ngày còn lại trước khi nhận nhiệm vụ.
Trần Nguyên đang một mặt suy tư nên không hề nhận ra ánh mắt ghen ghét và tò mò của những nhà huấn luyện xung quanh. Trong đó những ánh mắt bất thiện đa số thuộc về các nam tử trẻ tuổi khí thịnh, một vài ánh mắt tò mò hoài nghi thì thuộc về các huấn luyện gia nữ, nhưng chỉ chiếm 1 số ít trong phía nhà ăn này.
Bởi lẻ, ngày hôm qua khi hắn trở về cùng Ân Thù. Cả hai trên người y phục ướt đẫm, Ân Thù còn là 1 thân dính đầy bùn đất. Cả hai bước vào đại sảnh trong ánh mắt ngạc nhiên của hơn chục người chứng kiến. Phải biết trong thợ săn công hội, Ân Thù là 1 trong những mỹ nữ rất nổi danh của công hội, vừa có thực lực, làm việc hiệu quả lại cực kỳ xinh đẹp. Được mệnh danh là 1 trong tứ đại mỹ nhân của công hội.
Thanh niên truy cầu nàng ta, có thể sắp dài cả 1 đại sảnh nơi đây. Thế những Ân Thù vẫn luôn giữ vẻ lãnh đạm, cự người ngoài ngàn dặm, chưa có 1 thanh niên tài tuấn nào của công hội lọt vào mắt xanh của nàng ta. Cộng với việc nàng ta sở trường sử dụng các pokemon hệ băng, thế nên trong tổ chức nàng cũng có 1 mỹ danh là Băng Sương Mỹ nữ, là nữ thần trong mộng của rất nhiều nhà huấn luyện trẻ tuổi nơi này.
Vậy mà nữ thần trong mộng của rất nhiều người kia, ngày hôm qua trở về công hội cùng 1 nam tử xa lạ, không hề có chút danh tiếng nào. Đã vậy quần áo hai người lại còn xộc xệch, cử chỉ thẹn thùng, ngại ngùng thể hiện rõ mồn một trên mặt Ân Thù. Không khí ám muội giữa hai người trong đại sảnh ai ai cũng cảm nhận được chuyện này rất nhanh chóng lan truyền như 1 v·ụ n·ổ trong tầng lớp huấn luyện cấp thấp của hội thợ săn.
Rất nhanh, danh tính của Thợ Săn Dương Khang được tìm kiếm và đào móc không sót chút nào. Xuất thân từ bãi rác bên ngoại thành, đến năm 18 tuổi được tổ chức thu lưu làm quân dự bị. Thực lực thường thường không có gì lạ, 3 năm trước bổng bặt vô âm tính đến ngày nay bỗng nhiên xuất hiện trở lại. Càng xem tin tức về hắn, các thanh niên tuổi trẻ ở đây lại càng bất bình, ghen ghét đến cùng cực.
Bọn họ chắc chắn, nữ thần của mình đang bị tên nhãi ranh Dương Khang mặt trắng dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt. Không khí bất thiện giờ phút này đang lan tràn trong nhà ăn như 1 vệt d·ầu l·oang trên mặt hồ phẳng lặng. Lời xì xào bàn tán xung quanh càng lúc càng lớn, bỗng nhiên tất cả im bặt khi 1 thân ảnh xinh đẹp xuất hiện bên trong Căn Tin.
Ân Thù hôm nay vẫn vô cùng rạng rở xinh đẹp. Nàng mặc 1 chiếc áo sơ mi giấu quần màu trắng thướt tha đi vào phòng ăn, chiếc áo làm nổi bật cần cổ thon dài trắng ngần của nàng ta, bên dưới chiếc áo là cặp chân dài không chút tì vết. Nàng lạnh lùng đi qua trong ánh mắt trầm trồ hâm mộ của 1 loạt thanh niên nơi đây trong tư thế ngẩng đầu cao ngạo. Thế nhưng khi trông thấy Trần Nguyên đang ngồi trong gốc nàng bỗng nhiên đứng sựng lại nhìn lấy hắn chăm chú.
Nhận ra Ân Thù đến, hắn vẫy vẫy tay với nàng ta
- Ân Thù, ta ở đây
Lúc này Ân Thù nào còn đâu là vẻ cao lãnh, băng sương. Nàng ta đỏ mặt ấp úng
- Ta...ta bỗng nhiên phát hiện có việc cấp bách cần xử lý. Dương Khang ngươi dùng bữa ngon miệng.
Dứt lời nàng thẹn thùng ba chân bốn cẳng rời khỏi nơi này, Trần Nguyên nhìn thấy nàng là lạ cũng không để ý nhiều, lại tiếp tục cắm mặt xuống dùng bữa sáng của mình. Lúc này vị chua của căn phòng như muốn nổ, những thanh niên trẻ tuổi nhìn Trần Nguyên với ánh mắt ghen ghét như muốn rỉ cả nước. Mùi thuốc s·ú·n·g hiện rõ mồn một trong căn phòng này, bỗng nhiên 1 âm thanh vang lên phá vở sự im lặng ngột ngạt.
- Rầm...loảng xoảng
Tiếng khay đồ ăn và bát đũa rơi vở xuống sàn làm mọi người giật mình chú ý đến. Chỉ thấy 1 nam tử mặc áo thun ba lổ cao lớn, bệ vệ,gương mặt góc cạnh rõ ràng trong lúc bước ngang qua Trần Nguyên như vô tình va trúng người hắn làm rơi vở toàn bộ đồ ăn xuống sàn. Thấy cảnh này toàn bộ nam tử có mặt trong phòng ăn hai mắt không khỏi toàn sáng, cả bọn không hẹn mà cùng nở nụ cười trên nổi đau của người khác.
Thanh niên kia tên là Mạnh Hoạch, là 1 huấn luyện gia trẻ tuổi nhưng thực lực rất cao. Hắn khá nổi danh trong hàng ngũ huấn luyện gia tầng lớp phổ thông. Thực lực của hắn có thể xếp vào 10 vị trí đầu trong các huấn luyện gia cấp bậc Hắc Thiết, hắn còn nổi danh bởi tính tình tàn nhẫn bạo ngược của mình. Bất kể trong đối chiến hay làm nhiệm vụ hắn đều xử lý kẻ thù, đối thủ của mình 1 cách tàn bạo nhất, đối đầu với hắn chưa có ai có thể lành lặn nguyên vẹn trở ra.
Hắn cũng là 1 trong những người truy cầu Ân Thù đến mức cuồng si, 1 gã Simp Lord chính hiệu ( Simp Lord chỉ những gã truy cầu 1 nữ nhân nào đó đến mức điên cuồng)
Thấy một màn này mọi người trong đại sảnh ai ai cũng một mặt hả hê như xem được trò hay sắp diễn ra, duy chỉ có 1 vài nhà huấn luyện nữ, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trần Nguyên không khỏi ẩn ẩn cảm giác bất nhẫn, thương cảm cho hắn.
- Uy... thằng nhãi, ngươi va vào ta làm đổ hết thức ăn của đại gia đây. Bây giờ ngươi muốn tính sao đây?
- Hình như ngươi va vào ta thì phải
Trần Nguyên vẫn 1 mặt thong dong, như không để ý đến hắn. Mạnh Hoạch làm như không nghe thấy hắn tiến đến chộp vào vai Trần Nguyên.
- Tiểu tử, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Ngươi làm bổn đại gia mất hứng, một là bồi thường cho ta 1 triệu liên minh tệ, hai là bước lên võ đài đánh 1 trận với bổn đại gia. Nếu không hôm nay ngươi đừng hòng trở ra khỏi đây nguyên vẹn.
Đến mưc độ này, dùng đầu gối cũng nghĩ được là hắn ta đang làm khó dể, phiền phức mình. Trần Nguyên khe khẽ nhíu mài, nhưng khi nhìn thấy lệnh bài cấp hắc thiết treo bên hông thanh niên, Trần Nguyên thoáng bình ổn tâm tình
- Đánh nhau cũng có thể, thế nhưng nếu ta thắng thì sao?
- Dựa vào ngươi...Được nếu ngươi thắng thì xem như bổn đại gia ta vô năng. Có thể bồi thường ngươi 1 triệu liên minh tệ. Còn nếu ngươi thua, thứ gì ta cũng không chịu trách nhiệm.
Mạnh Hoạch vừa cười vừa nói, ý xem thường hiện rõ mồn một trên mặt.
- Được, 1 lời đã định.
Dứt lời hắn đẩy khay đồ ăn ra, bước đi cùng thanh niên to lớn về phía đấu trường. Hắn đang suy tính làm sao trong thời gian ngắn có thể tăng lên thực lực Growlithe, không nghi ngờ gì, đối chiến là 1 trong những cách tăng trưởng thực lực nhanh nhất.