Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

CHƯƠNG 49: Nguy Cơ

CHƯƠNG 49: Nguy Cơ


CHƯƠNG 49: Nguy Cơ

Bên cạnh 1 dòng sông chảy xiết bốc lên mùi h·ôi t·hối sâu trong Tử Yên Chiểu Trạch, Trần Nguyên đang đứng dựa lưng vào 1 gốc cây lớn. Trên tay đang không ngừng vuốt ve chỉ tiến hóa thạch màu lửa đỏ, mà vài ngày trước hắn ta mua lại từ tay của Ân Thù.

Nhìn hòn đá bên ngoài trong suốt không 1 chút vẫn đụt, bên trong hình thái ngọn lửa sống động như đang cháy râm ran có thể xác định đây là 1 chỉ tiến hóa thạch thượng phẩm không thể nghi ngờ. Ban đầu Ân Thù khi biết hắn có nhu cầu 1 viên hỏa chi tiến hóa thạch, nàng ta còn có ý định tặng cho hắn vật này. Thế nhưng hắn 1 mực từ chối, kiên trì dùng 2 triệu liên minh tệ mua lại hòn đá này từ nàng.

Dây dưa cả giờ đồng hồ nàng mới bắc đắc dĩ nhận lấy tiền, nhưng 1 mặt vô cùng mất hứng đuổi hắn trở về. Từ đó cho đến hôm nay khi toàn đội ra ngoài nhận nhiệm vụ của công hội, nàng ta 1 mực tức giận không thèm đoái hoài lấy hắn, làm hắn nghi hoặc không thôi.

Lúc này đang đứng bên cạnh cảnh giác nguy hiểm, Growlithe nhìn thấy hòn đá trong tay hắn không khỏi tiến đến, nhụi lấy cái đầu lông lá xồm xoàm vào chân hắn, ngửa đầu sủa lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hòn đá tỏ ý vô cùng khát vọng.

- Gâu...gâu...gâu

- Ta biết ngươi rất mong đợi tiến hóa để có thể mạnh lên, nhưng bây giờ chưa phải lúc.

Trần Nguyên cúi người, vô cùng yêu thương nhẹ nhàng xoa xoa lấy đầu Growlithe. Mặc dù chỉ c·h·ó nhỏ đang tương đối nghi hoặc, nhưng cũng không xoắn xít quá nhiều. Ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình cảnh giới xung quanh.

Bỗng dưng lúc này, như phát hiện được có điều nguy hiểm. Growlithe bỗng chạy về bên cạnh Trần Nguyên, nó hướng đầu vào phía bên trong khu rừng sủa lên inh ỏi không ngớt.

- Gâu...gâu...gâu

Trần Nguyên thấy cử động bất thường của Growlithe, hắn vô cùng thận trọng cất đi chỉ tiến hóa thạch vào balo của mình, một tay bất giác đưa về bên hông nơi có pokeball của Scyther và Roselia, 1 tay khác thì cầm lấy khẩu pháo sáng bắn tín hiệu, chuẩn bị cho mọi trường hợp xấu nhất có thể xảy đến.

- Xột...xoạt...xột xoạt

Tiếng động mỗi lúc một gần, cho đến khi Trần Nguyên như không nhịn được ý đồ cho Growlithe t·ấn c·ông vào bụi rậm nơi phát sinh tiếng động thì hình bóng 6 người thợ săn trong khu rừng bước ra. Nhận thấy chỉ c·h·ó nhỏ đang muốn động thân công kích, thanh niên đi đầu chợt tiến lên hô lớn.

- Dừng lại, là người nhà

Lúc này tiến đến là 6 thợ săn của công hội, đi đầu là 1 nam tử ước chừng 30 tuổi, dáng người dong dỏng cao, nhìn ngũ quan nam tử hao hao giống với Mạnh Hoạch mà Trần Nguyên đã từng đối chiến. Vừa bước ra khỏi rừng nam tử từ tốn chấp tay với hắn ra chiều thân thiện.

- Lại gặp mặt thợ săn Dương Khang, đội của ta được phân công đến cảnh giới khu vực gần đây. Xem ra chúng ta quả thật hữu duyên

Trần Nguyên thấy người tới chào hỏi cũng không ra vẻ làm dáng, thân thiện bước đến cúi chào

- Chào Mạnh Cường đội trưởng, ta được Ân đội trưởng phái đến cảnh giới khu vực này.

- Hừ

Tiếng hừ lạnh bất thình lình vang lên lập tức cắt đứt không khí hữu hảo nơi đây, nhìn kỹ lại Trần Nguyên phát hiện người mới lên tiếng không ai khác là Mạnh Hoạch đang đứng trong đám người, một mặt đầy căm tức nhìn lấy Trần Nguyên. Làm hắn cười khổ không thôi, hắn cũng không biết bản thân vừa vào hội không bao lâu, không biết vô ý đã đắc tội với tên điên này khi nào.

Mấy ngày trước sau khi đánh bại Mạnh Hoạch, tên này như phát điên, ý đồ không muốn nhận thua còn gọi ra mấy chỉ pokemon còn lại của mình ý định cầm xuống Trần Nguyên, cũng may anh trai hắn Mạnh Cường kịp thời xuất hiện, giáo huấn hắn 1 trận ra trò sau khi bồi thường chiến phí cho Trần Nguyên mới vội vã kéo Mạnh Hoạch đang điên cuồng rời khỏi chiến trường.

Mạnh Cường cũng là 1 thợ săn cấp bậc cổ đồng giống với Ân Thù, làm người được đánh giá không tệ. Rất có uy vọng trong tầng lớp thấp của Thợ Săn Công Hội, mặc dù hắn xuất hiện giải vậy cho Trần Nguyên, từ lúc gặp mặt đến nay trò chuyện 1 mực rất hữu hảo thế nhưng Trần Nguyên luôn ẩn ẩn cảm giác không nên thân cận lấy người này. Hắn cũng không hiểu do đâu, nhưng trực giác của hắn từ trước đến nay tương đối tốt, vì vậy từ lúc gặp gở cho đến hiện tại hắn luôn giữ khoảng cách với nam tử hiền hòa này.

- Nếu như đội của Ân đội trưởng được phân bổ cảnh giới khu vực này, vậy đội ta sẽ di chuyển qua khu vực lân cận để cảnh giới. Tránh làm lở việc tốt của công hội, thợ săn Dương Khang, hẹn gặp lại khi khác.

- Thứ lỗi không thể tiễn xa

Trần Nguyên đứng đó lể phép chắp tay tiễn biệt. Cả nhóm Mạnh Cường cũng bắt đầu xoay người đi trở lại về phía khu rừng, Mạnh Hoạch trước khi đi còn không quên quay đầu tặng cho hắn 1 ánh mắt đầy sát khí. Làm Trần Nguyên cảm giác bất lực không thôi, không khỏi âm thầm mắng trong lòng 1 câu

'' Tên điên''

Khi bóng dáng Trần Nguyên khuất sau rặng cây, lúc này Mạnh Hoạch mới phát tiết bực bội trong người.

- Anh hai, vì sao khi ấy lại cản ta ra tay giáo huấn hắn. Để tên mặt trắng khốn kiếp ấy nhởn nhơ đắc ý quả thật đáng giận vô cùng.

- Hừ, tánh tình của ngươi từ nhỏ đến lớn không thay đổi chút nào, vẫn vô pháp vô thiên như vậy.

Mạnh Cường lúc này trầm mặt lại, hắn xoay người nhìn lấy Mạnh Hoạch đang đứng đó phát tiết mà nhíu chặt lông mài

- Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, muốn làm đại sự không chỉ cần có cái dũng của kẻ thất phu còn phải chú ý đến mặt mũi và thanh danh.

Mạnh Hoạch trong cơn phẫn nộ cũng không thèm để tâm đến lời nói của huynh trưởng

- Ta cứ mặc kệ, tối nay ta sẽ lẻn ra mà tập kích hắn. Hôm nay nếu hắn không c·hết thì ta vong.

- Làm càn

Mạnh Cường lúc này cũng đã phát hỏa, 1 luồng sát khí lạnh lẽo phát ra lan tràn vào không khí xung quanh, sau đó cuốn thẳng vào người Mạch Hoạch lúc này đang nộ hỏa công tâm. Làm cho gã vốn không sợ trời, không sợ đất cũng phải tái mặt, lùi về sau mặt đầy hoảng sợ.

- Mạnh đội trưởng bớt nóng giận, Mạnh huynh đệ mau đến nhận sai với đội trưởng 1 câu.

Lúc này 1 thanh niên mắt hí có mái tóc xéo màu bạch kim vội vàng bước đến giải vây

- Mạnh đội trưởng nói không sai, khi ấy Mạnh huynh đệ lôi đài quyết chiến với Dương Khang có hơn trăm người quan chiến. Nếu đã thua mà lại hung hăng càn quấy, làm lớn chuyện không những không được gì lại còn bị cao tầng hung hăng giáo huấn.

Vừa nói hắn vừa tiến đến vổ vổ vai Mạnh Hoạch lúc này đang ỉu xíu như chú gà con lạc mẹ đứng đó.

- Hôm nay nếu như Mạnh huynh đệ lổ mãng công kích gã họ Dương đó. Tốc chiến tốc thắng an toàn rời đi thì không sao, nhưng lở như một mặt dây dưa đến khi Ân đội trưởng và đồng đội hắn kịp thời cứu viện thì nguy to. Với tội danh bỏ mặc nhiệm vụ lại còn động sát tâm với đồng đội thợ săn, cho dù Ân đội trưởng quyết hạ tử thủ với huynh, lúc ấy Mạnh đội trưởng có can thiệp cũng không thể vãn hồi cục diện.

- Ta biết, nhưng quả thật ta không cam tâm. Cơ hội như vậy mà buông tha hắn, chẳng phải quá tiện nghi cho hắn hay sao?

Mạnh Hoạch một mặt ủy khuất xoắn xuýt chuyện này không thôi. Thanh niên mắt hí lúc này mới vừa cười vừa nói tiếp.

- Mạnh huynh đệ nghe ta, đôi khi muốn đối phó 1 người không cần đích thân mình phải ra tay a

Mạnh Hoạch hai mắt tỏa sáng, nhìn lấy thanh niên mắt hí như bắt được cọng cỏ cứu mạng.

- Nham huynh, huynh có kế gì mau nói với ta a.

Thanh niên tóc bạch kim lúc này nở nụ cười bí hiểm, rồi xoay đầu nhìn về hướng Mạnh Cường đang đứng đó. Lúc này Mạnh Cường như không nghe không thấy bất cứ thứ gì, chỉ đứng đó cầm quả pokeball trong tay mình mân mê như đang chiêm ngưỡng bảo vật quý giá lắm vậy. Thấy hành động của đội trưởng mình, lúc này họ Nham thanh niên mới vừa cười vừa nói tiếp

- Trong khu rừng này, muốn g·iết một người đôi khi không cần chúng ta phải đích thân ra tay. Chỉ cần xách động những pokemon hoang dã nơi đây công kích người khác. Thì cho dù sự việc xảy ra có lớn thế nào cũng chỉ được xem như 1 vụ t·ai n·ạn đáng tiếc, cao tầng cũng không vì thế mà đào sâu khơi kỹ việc này.

Mạnh Hoạch 1 mặt hoan hỉ, tiến đến kéo lấy tay thanh niên mắt hí

- Đúng, đúng. Ta cũng có ý này. Bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?

Dường như mân mê chán những quả pokeball trong tay, lúc này Mạnh Cường mới khe khẽ hạ đạt mệnh lệnh

- Trời cũng đã xế trưa, bây giờ chúng ta phân ra các vị trí cảnh giới như nhiệm vụ công hội đã giao. Mạnh Hoạch và Nham Thiểm các ngươi phụ trách khu vực phía tây, những người còn lại đi theo ta rải ra cảnh giới khu phía đông.

Vừa nói hắn vừa ý vị sâu xa nhìn lấy thanh niên mắt hí

- Nhớ lấy, phải chú tâm hoàn thành nhiệm vụ được giao, làm việc cẩn thận tỉ mỉ, không để lộ sở hở.

Thanh niên tóc bạch kim nghe thấy thế liền lộ ra nụ cười quỷ dị chấp tay về phía Mạnh Cường.

- Mạnh đội trưởng ta đã biết

Rồi kéo lấy cánh tay Mạnh Hoạch đang vô cùng bực dọc đi về phía tây cánh rừng.

CHƯƠNG 49: Nguy Cơ