Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
CHƯƠNG 50: Cà Ri???
Tử Yên Chiểu Trạch, buổi chiều tà. Khi những ánh nắng cuối cùng cũng đã tắt, toàn bộ khu đầm lầy vốn đã âm u nay nhuốm lên mình 1 màu đen u tối. Trần Nguyên cũng đã hết phiên canh gác của mình, sau khi bàn giao cho 1 nữ thợ săn cùng đội, hắn vừa đói vừa mệt trở về nơi cắm trại của toàn đội cách đó không xa.
Vừa bước đến cổng rào, mùi thức ăn thơm phức đã xộc vào mũi hắn, làm nước bọt trong vòm họng cũng được dịp tuông trào. Hắn đẩy nhanh tốc độ bước nhanh đến ngọn lửa trại nơi có 2 nữ thợ săn xinh đẹp đang chuẩn bị cơm chiều. Lúc này phía trên ngọn lửa là 1 nồi cà ri đang sôi sùng sục, hương khí dạt dào, làm cho chiếc bụng vốn đói meo của hắn phải reo lên ọt ọt.
Như phát hiện được âm thanh phát ra từ bụng hắn, làm cho hai nữ thợ săn đang nấu ăn phải phì cười khúc khích, một nữ tử trông có vẻ lớn hơn xua tay với hắn rồi vui vẻ nói
- Ngươi mau vào tắm rửa sạch sẽ rồi mới được ngồi vào ăn, ngươi canh gác từ sớm đến giờ khắp người toàn mùi xú khí. Muốn cho bọn ta vừa ăn vừa ngửi mùi nước cống của ngươi hay sao?
Trần Nguyên gãi gãi đầu vừa nói vừa cười hề hề
- Lam tỷ nói phải, để ta vào tắm rồi ra ngay.
Đứng ở gần đó, thấy một màn nói cười vui vẻ kia, Ân Thù khe khẽ nhíu mài, nàng liếc về hướng Trần Nguyên rồi hừ lạnh. Trần Nguyên thấy được nàng ta tỏ ra không vui cũng không nói gì nhanh chân tiến vào trong lều vải của mình, không khỏi thì thầm trong bụng
'' Ân Thù hôm nay lại muốn phát điên gì đây, thôi mặc kệ, chắc là nàng ta đang tới tháng nên mới khó chịu đây mà''
Vừa nghĩ hắn vừa cởi sạch quần áo rồi lao vào bồn tắm, trong lúc tắm còn không quên ê a ca hát ra chiều thoải mái vô cùng. Sau khi tắm gội sạch sẽ, hắn vội vội vàng vàng bước đến, cầm lấy tô cơm mở nắp nồi toang lấy phần cà ri của mình.
- Khoan đã, hôm nay Dương Khang ra ngoài, không có dặn mọi người nấu cho hắn phần của mình. Nên nồi cà ri này chỉ đủ cho 6 người chúng ta ăn, Dương Khang hôm nay không được dùng cà ri này.
Ân Thù chầm chậm bước lại, nheo mắt nhìn lấy Trần Nguyên, vừa cười khẩy vừa nói. Làm cho Trần Nguyên đứng nơi đó phải đơ người ra không biết làm gì cho phải. Lúc này nữ tử nấu ăn trông có vẻ nhỏ tuổi hơn mới ngạc nhiên chen lời
- Ân đội trưởng không sao đâu, hôm nay ta và Lam tỷ nấu rất nhiều cà ri a
Ân Thù lúc này mới nghiêm mặt răn dạy
- Tổ đội làm gì cũng phải có kỷ luật, hắn quên mất bảo mọi người nấu ăn phần mình thì phải nhịn đói hôm nay. Lam tỷ và Hồng muội sau khi dùng bữa xong cũng nhanh chóng trở về vị trí của mình thay người khác canh gác, tránh làm hỏng việc của công hội.
Thiếu nữ bị răn dạy cũng không biết phải nói gì 1 mặt ngơ ngác quay sang nhìn lấy vị Lam tỷ lớn tuổi hơn kia. Chỉ thấy nàng ta lúc này gương mặt đang tủm tỉm như cố nhịn cười, rồi vội vàng kéo vị nử tử nhỏ tuổi đi theo mình.
- Hồng muội,lấy phần ăn của mình rồi mau cùng ta ra đây. Ta mới phát hiện chổ này rất thú vị.
Nhìn thấy dáng vẻ thập thò của Lam tỷ, Ân Thù không khỏi đỏ hồng hai má, nhưng cũng không quên trút giận lên người Trần Nguyên
- Ngươi còn đứng đó, còn không mau cút về lều của ngươi cho ta.
Thế là Trần Nguyên 1 mặt ngơ ngác ủy khuất ôm cái bụng đói của mình ủ rủ tiếng vào trong lều vải của mình. Trái với dáng vẻ hăng hái ban đầu, giờ đây hắn ta như suy sụp, nằm trong lều lăn qua lăn lại, rồi lại ngửa người gác tay lên trán, hắn không khỏi suy đi nghĩ lại, hôm nay đã làm gì đắc tội phải Ân Thù rồi.
Rồi cảm giác ủy khuất cứ dâng trào khiến bên trong lều vải Trần Nguyên không khỏi lầm bầm ca thán
- Mụ bà điên Ân Thù, ta làm gì đắc tội với ngươi. Mụ bà điên kia, ta đói...ta đói a...
Vừa than vãn bụng hắn cũng vừa reo ọt ọt liên hồi. Đang đứng bên ngoài lều nghe trộm, Ân Thù không khỏi một mặt đắc ý
'' Cho ngươi chuyện trò vui vẻ, cho ngươi cười nịnh lấy lòng... đáng đời''
Rồi nhìn nồi cà ri hương khí nghi ngút kia, Ân Thù chầm chậm bước đến.
'' Chỉ là nồi cà ri bình thường thôi mà làm gì tỏ vẻ hí hửng như thế, ta nấu cà ri còn ngon hơn cái này vạn lần. Hôm nay bổn cô nương sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt.''
Vừa nói nàng vừa chuẩn bị thêm 1 cái nồi mới toanh, rồi lôi ra trong balo hơn chục hương liệu và mấy bịch bột cà ri đầy các hương vị. Rồi cứ thế nàng ta hì hục nấu thêm một nồi cà ri mới cho Trần Nguyên dùng
'' Ùm... nấu cà ri này thì thường quá, hắn hôm nay hắn cũng vất vả cả ngày để ta thêm chút Oran Berry cho hắn lấy lại sức, ồ hắn cũng thích ăn cay nữa để ta thêm vào chút Cheri Berry cho cay cay. Ùm Pecha Berry ăn rất ngon ta rất thích...cho vào. Persim Berry nhìn cũng ngon... cho vào..."
Cứ hì hục như thế ước chừng 30 phút, trước mặt Ân Thù là 1 nồi dung dịch màu đen đang sủi bọt ùng ục, mùi vị hơi gay gay sống mũi người ngửi được hoàn thành. Trông thấy sản phẩm của mình Ân Thù tỏ ra vô cùng cao hứng, càng nhìn nàng ta càng hài lòng.
'' Tuy màu sắc có vẻ không được đẹp cho lắm, mùi cũng hơi hăng đi, nhưng bỏ nhiều đồ ngon vào như vậy, nhất định sẽ rất ngon, kì này Dương Khang hẳn phải thích lắm''
Càng nghĩ nàng ta càng đắc ý, hai tay hì hục múc lấy múc để cả nồi, đến khi trong nồi sạch sẻ không còn một giọt. Nàng ta mới hài lòng lấy một cái nắp úp lại rồi hí hửng bước đến trước lều Trần Nguyên hô lớn.
- Dương Khang, mau cút ra đây.
Đang nằm đói lả đi, nghe tiếng Ân Thù kêu gọi, hắn vô cùng mất hứng bước ra. Hắn ta nhíu mài nhìn nàng đang dương dương đắc ý đứng trước lều vải của mình.
- Bà nương kia, ta đang rất mệt, có chuyện gì?
- Hừ, mặc dù hôm nay ngươi sai đáng bị trách phạt, nhưng ai bảo đội trưởng của ngươi là người tốt. Mặc dù nồi cà ri kia ngươi không được ăn, nhưng ta phá lệ lần này nấu cho ngươi 1 nồi cà ri khác, đây cho ngươi...nhớ ăn thật ngon miệng.
Nghe thấy có đồ ăn Trần Nguyên hai mắt tỏa sáng, hắn ta hí hửng cười nịnh lấy lòng
- Ân đội trưởng thật tốt, ta biết ngay Ân đội trưởng vẫn còn chút tình người mà
- Nói nhăng nói cụi gì đó, đây mau cầm lấy ăn đi.
Ân Thù phồng má tức giận, nhưng cũng không nói nhiều, nàng đưa tô cà ri đến trước mặt hắn ta. Rồi vui vẻ đứng đó nhìn hắn với ánh mắt trông đợi. Trần Nguyên cũng không nề hà, giằng lấy chiếc tô trong tay nàng, rồi vội vã mở nắp ra.
Lúc này trong tô là 1 dung dịch đen sì sóng sánh đang sôi ùng ụt, mùi hăng nồng sộc thẳng lên cánh mũi khiến hắn muốn nôn ọe. Nhưng rất nhanh hắn giữ lại được trấn tĩnh ngăn cơn buồn nôn kia rồi vội vàng cười cười với Ân Thù.
- Ta có thói quen dùng bữa một mình, để ta vào lều rồi từ từ hưởng dụng
- Có thể, để ta vào nhìn ngươi ăn
Ân Thù hồn nhiên không nhận ra gương mặt Trần Nguyên và thái độ của hắn có chút khác lạ, nàng vén màn bước nhanh vào bên trong ngồi xuống nhìn hắn với ánh mắt mong đợi.
Lúc này Trần Nguyên mồ hôi lạnh đã túa ra ướt hết cả lưng, hắn nhìn xuống tô cà ri đen sì đang bốc mùi trong tay mà cảm giác như là tử thần đang vẫy gọi. Rồi hắn chợt nuốt nước bọt, gương mặt nhìn lấy Ân Thù tỏ ra nghiêm túc
- Thật ra ta không có đói
Bỗng nhiên lúc này bụng hắn lại sôi lên ọt ọt liên hồi bán đứng lời nói của hắn. Sắc mặt Ân Thù lúc này cũng bắt đầu trầm xuống
- A... Dương công tử, hay là ngươi chê cà ri của ta nấu không ngon. Một mực chỉ muốn dùng cà ri của Lam tỷ và Hồng muội.
Lúc này một cổ sát khí nhàn nhạt lan tỏa trong lều vải, chỉ cần Trần Nguyên dám nói ừ 1 lời, chắc chắn Ân Thù sẽ lao đến 1 kích tất sát thẳng tay thủ tiêu hắn. Làm hắn sững người, trong đầu nảy ra muôn vàn kế sách thoái thoát nhưng chợt nhận ra đều vô kế khả thi.
Hắn đành nhắm mắt múc lấy 1 muỗng nhanh chóng cho vào trong họng mà nuốt xuống. Cảm giác sôi trào như có lửa đốt từ cuống họng trôi tuột xuống bao tử của mình. Làm cơ thể hắn vô thức không nhịn được mà muốn nôn ọe sạch sẽ, nhưng hắn vẫn cắn răng, không nói nữa lời cố dằn xuống cổ hương vị khó tả này.
- Ngon... thật sự quá ngon. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay ta chưa thấy có món ăn nào ngon đến như thế.
Lúc này mồ hôi trên trán hắn đã đầm đìa, hai mắt không tự chủ được mà ứa cả nước. Nhìn thấy hắn khen ngon, Ân Thù trong lòng không khỏi vui vẻ hân hoan vừa nói vừa cười
- Ta biết mà, vậy còn không nhanh nhanh mà ăn hết đi
Trước ánh mắt trông đợi của nàng ta, Trần Nguyên không nói không rằng hắn ngửa đầu tu hết cả 1 tô lớn dung dịch cà ri đặc sệt kia vào trong miệng, rồi quỳ sụp xuống đất mà thở dốc.
- Ngươi a, biết là đồ ăn ngon rồi. Nhưng nết ăn cũng quá xấu đi. Nếu ngươi thích ăn như vậy, từ mai ta sẽ phụ trách nấu riêng cho ngươi ăn. Ngươi không được dùng thức ăn của người khác đâu.
Vừa nói nàng ta vừa hí hửng đứng lên vui vẻ bước 1 mạch ra ngoài. Trần Nguyên lúc này hết cả khí lức, hắn té sấp xuống mặt đất thở dốc liên hồi. Trong lòng không ngừng hô lên
'' Con bà nó... ta phải thoát khỏi đây. Nếu không, không c·hết vì làm nhiệm vụ, cũng bị Ân Thù hại c·hết''