Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

CHƯƠNG 54: Thân Bất Do Kỷ

CHƯƠNG 54: Thân Bất Do Kỷ


- Ngươi nói sao...Nham Thiểm và Mạnh Hoạch đều c·hết dưới tay Dương Khang.

Lúc này ngồi quanh đám lửa trại, 4 nam tử mặc trên người phục sức của thợ săn công hội đang trò chuyện với nhau. Trong đó một nam tử râu ria xồm xoàm bề ngoài thô kệch đang tức giận thét lên sau khi nghe người bên cạnh thuật lại chuyện vừa xảy ra.

- Đích xác là như vậy, chuyện này là ta và Chu huynh chính tai nghe Mạnh đội trưởng kể lại.

Một nam tử to cao, tướng mạo đường hoàng duy chỉ có trên người nhược điểm hai mắt lé sát vào nhau vừa vổ đùi vừa nói

- Lý nào lại vậy, tên Dương Khang dám hạ sát thủ với thành viên của chúng ta, các ngươi lại còn ngồi đây bình chân như vai. Cơn tức này các ngươi nuốt trôi nhưng ta đây không thể nào a.

Nói dứt lời hắn đùng đùng tức giận đứng phắt dậy toan rời đi khỏi nơi này, ý đồ muốn tìm Trần Nguyên tính sổ. Chợt một cánh tay giơ lên bắt chặt lấy bắp tay của nam tử thô kệch kéo lại.

- Ngươi tính manh động làm gì? Không đi tìm Dương Khang phiền phức là mệnh lệnh của Mạnh đội trưởng. Huống hồ Dương Khang nếu có thực lực g·iết được cả hai người Nham, Mạnh ngươi rời đi 1 mình thì có ý nghĩa gì? Muốn dâng thêm đầu người ư?

Nam tử họ Chu tuổi tác lớn nhất trong cả nhóm vừa nói vừa nhíu mài nhìn thẳng vào nam tử thô kệch. Làm nam tử cục mịch kia trong cơn tức giận cũng dần bình tĩnh lại sau khi suy nghĩ thiệt hơn hắn cũng chỉ đành trở về chổ cũ ngồi bệch xuống đất, gương mặt tỏ ra chán nản vô cùng. Thấy một màn này họ Chu nam tử cũng không khỏi mủi lòng nhẹ giọng khuyên răn:

- Ngươi yên tâm, sở dĩ bỏ qua cho hắn cũng là vì chiến dịch của công hội đang vào thời điểm cao trào, Mạnh đội trưởng không thể vì việc tư mà bỏ dở việc công được. Đợi sau khi nhiệm vụ hoàn tất, chúng ta tìm tên khốn họ Dương đó tính sổ cũng chưa muộn.

- Ta đã biết, nếu không có chuyện gì ta muốn đi vệ sinh

Nam tử cục mịch vừa nói vừa đứng lên thất tha thất thiểu đi về phía cánh rừng gần đó, nom trông bộ dáng mệt mỏi vô cùng. Thấy 1 màn này 3 người còn lại cũng không nói gì, chỉ biết lắc đầu thở dài thườn thượt. Rồi cả bọn tiếp tục ngồi xuống tiếp tục trò chuyện với nhau, nhưng không khí lúc này đã trở nên gượng gạo đi nhiều.

Trên cành cây cao gần đó 1 chỉ Corviknight oai vệ đang dùng mỏ của mình quẹt quẹt vào đôi cánh làm vang lên những âm thanh kim thiết roẹt roẹt, bỗng nhiên chỉ quạ đen như phát hiện được điều gì đó nó bỗng nhiên dừng hành động, chăm chú nhìn về phía cánh rừng.

Quan sát 1 hồi lâu nhưng không có động tĩnh gì đăc biệt, nó tỏ ra vô cùng nghi hoặc nhưng cũng không chần chừ quá lâu chỉ quạ đen lại tiếp tục dùng chiếc mỏ sắt của mình tiếp tục rỉa rỉa lấy bộ lông trên người.

Trong phiến rừng nơi vừa khiến chỉ Corviknight cảnh giác, lúc này có 1 bóng đen ẩn nấp kín đáo trong bụi rậm giương đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về hướng chỉ pokemon quạ đen đang đứng phía xa. Trên người bóng đen lúc này nồng nặc mùi máu tươi, có những giọt máu vương vãi từ thanh liêm đao rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh tí tách. Sau khi xác nhận hoàn toàn không bị phát hiện, bóng đen dần dần lùi về phía sau hòa vào màn đêm thăm thẳm. Chỉ để lại trên mặt đất t·hi t·hể của một nam tử râu rậm thô kệch, lúc này cả người đã trắng bệch cứng đờ đi từ lúc nào.

...

- Hơn nửa giờ rồi, mà râu rậm chưa quay lại. Chu huynh huynh nói xem, có khi nào trong lúc ngồi một mình hắn lại suy nghĩ vẩn vơ rồi quyết định 1 mình đi tìm Dương Khang tính sổ không?

Nam tử mắt lé nhìn vào cánh rừng âm u phía xa không khỏi hồi hộp nói

- Sẽ không đâu, mặc dù bề ngoài thô kệch. Nhưng râu rậm không phải là kẻ ngốc, một khi biết thực lực của đối phương cao hơn mình hắn sẽ không dại dột đi tìm c·hết đâu.

Nam tử họ Chu lắc đầu không cho là phải.

- Trong đội quan hệ của hắn với Mạnh Hoạch là tốt nhất. Có thể giờ này hắn đang ngồi chổ nào 1 mình tiu nghỉu cũng nên. Ngươi đi 1 vòng xem hắn ở đâu rồi gọi trở lại trại, một mình bên ngoài hoang dã giờ này cũng không an toàn lắm.

Nam tử kia gật đầu rồi đứng lên đi về hướng râu rậm rời khỏi. Nhưng 1 khi đã đi là hơn nửa giờ đồng hồ tiếp tục không quay lại, lúc này trong lòng nam tử họ Chu cũng loáng thoáng trở nên bất an. Hắn không khỏi quét mắt lên cành cây cao gần đó nơi có chỉ Corviknight oai vệ đang đứng đó cảnh giác bốn phía xung quanh. Lúc này trong lòng hắn mới thoáng trở nên yên tâm đôi chút.

Hắn không tin dưới mắt 1 chỉ Pokemon Thâm Niên Hậu Kỳ có kẻ động thủ g·iết người mà không bị chỉ pokemon này phát hiện. Thế rồi hắn cũng đành vu cho 2 tên đồng đội kia có lẽ đã trốn ở 1 chổ nào bày cuộc rượu chè cũng nên, bởi chuyện này cũng không phải là chưa từng xảy ra trong lúc cả bọn chấp hành nhiệm vụ. Vừa nghĩ đến đó hắn không khỏi tức giận quay sang nam tử còn lại bên cạnh, lay hắn từ giấc mộng dậy.

- Hai tên kia, đi đâu đến giờ này chưa về. Ta nghi bọn chúng trốn đi chổ nào say sưa bỏ bê nhiệm vụ. Ta và ngươi đi 1 vòng tìm bọn chúng, sẵn tiện cho cả hai 1 trận kỷ luật.

Nam tử kia đang ngủ ngon giấc, bị lay tỉnh dậy, một mắt nhắm mắt mở chỉ gật gù lấy lệ rồi lẽo đẽo theo sau nam tử họ Chu. Cả hai chầm chậm tiến bước vào cánh rừng nơi cả hai đồng đội cất bước nhưng chưa trở lại. Mặc dù trong lòng đinh ninh cả 2 người kia bỏ bê trốn việc, nhưng nam tử họ Chu vẫn vô cùng cẩn thận, hắn gọi ra 1 chỉ Weepinbell cảnh giới đi ở phía trước.

Càng đi sâu vào cánh rừng không khí ngày càng âm u tịch mịch, cái lạnh lẽo của sương giăng mùi ẩm mốc của gốc cây, táng lá mục ruỗng dưới mặt đất. Tạo nên 1 không khí ngột ngạt kiềm nén đến khó thở. Bất giác làm nam tử họ Chu 1 mặt căng cứng vì căng thẳng thì nay lại càng lo lắng bất an. Dường như chỉ 1 mình Weepinbell là không đủ cho hắn cảm giác an toàn hắn còn gọi ra cả 1 chỉ Nuzleaf đi ở phía sau để đề phòng bất trắc. Nhưng có vẻ do quá lo lắng mà hắn không chú ý nam tử ngái ngủ đang đi bên cạnh hắn đã mất dạng từ bao giờ.

- Râu rậm, thằng lé hai đứa bây đang ở đâu. Có chịu trở về trại không?

Ban đầu, nam tử họ Chu dự tính lẳng lặng đi đến bắt quả tang cả hai say sưa trong phiên trực. Thế nhưng càng đi sâu cảm giác càng lúc càng không đúng, không khí càng lúc càng lạnh lẽo nào đâu có dấu hiệu của người sống ở quanh khu vực này. Thế là hắn bắt giác kêu gọi cả hai để nhanh kết thúc không khí quỷ dị này. Nhưng trong khu rừng âm u lạnh lẽo này, chỉ có tiếng gọi của hắn vạng vọng nào có đâu âm thanh người khác đáp lời.

Dường như càng kêu gọi, nỗi sợ hãi và hồi hợp trong lòng nam tử họ Chu ngày càng lớn. Hắn bất giác tiến sát về phía Weepinbell hòng tăng lên chút cảm giác an toàn. Đi cũng đã khá sâu, vẫn không một âm thanh người sống phản hồi, lúc này trong không khí nam tử họ Chu dường như còn ẩn ẩn ngửi được mùi máu tươi. Biết có chuyện chẳng lành, hắn bèn quay lại phía sau muốn kêu gọi đồng đội của mình nhanh chóng gọi ra pokemon, cả hai cùng nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ dị này.

Thế nhưng phía sau hắn ta giờ đây nào còn đồng đội,còn chỉ pokemon Nuzleaf mà hắn nhất mực tin tưởng lúc này đang nằm thoi thóp ở một góc cây phía xa, trên ngực trái là 1 vết đao chém sâu hoắm. Đứng đối mặt với hắn hiện tại là 1 chỉ Scyther ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía hắn như nhìn 1 n·gười c·hết.

- Weepinbell dùng Acid bắn về phía nó cho ta.

Nhưng đằng sau hắn cũng không có tiếng trả lời, đến khi hắn quay lại một màn khiến cho hắn hoảng sợ ngồi bệch xuống đất hiện ra. Lúc này Weepinbell đang b·ất t·ỉnh nằm trong họng của 1 chỉ Arcanine, răng nanh chỉ c·h·ó lửa vẫn cháy phừng phừng đỏ rực cả 1 cánh rừng âm u. Bên cạnh pokemon c·h·ó lửa là 1 nam tử dung mạo tuấn tú, mặc dù trên gương mặt vẫn còn loáng thoáng nét ngây thơ của trẻ con, thế nhưng trong mắt của nam tử họ Chu hiện giờ. Gương mặt non nớt này không khác gì ma quỷ.

- Dương Khang là ngươi. Là ngươi g·iết tất cả bọn họ rồi. Ngươi là ma quỷ... ngươi là ma quỷ.

Nam tử họ Chu lúc này sợ hãi như sụp đổ, nước mắt nước mũi chảy ra không ngừng. Cả người vừa lùi vừa lê lết ra phía sau, để tránh càng xa Trần Nguyên càng tốt. Trần Nguyên không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn một màn này, rồi nhắm mắt khe khẽ lắc đầu.

- Thứ lỗi, người trong thế giới này... thân bất do kỷ. Scyther...g·iết.

CHƯƠNG 54: Thân Bất Do Kỷ