Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Lão Giả
"Hẳn là quá khứ rồi a! Ta thấy lão mà không sớm ổn định thần hồn thì thời điểm tiêu tán cũng không xa."
May mắn, đám tùy tùng nhà hắn cũng có 1 số tên hậu vệ võ công cao cường,trung thành tuyệt đối, mở ra đường máu đưa hắn trốn chạy.
"Lão hồ ly! Thảo nào sống dai thế." Trần Minh chửi thầm trong bụng, mặt vẫn không đổi sắc.
Thiếu niên tên Kim Vũ, là con trai của 1 vị quan lớn trong triều đình thế tục. Do đảng phái thất bại trong việc tranh giành quyền lực, cha của hắn bị mất chức quan và quyết định trở về quê hương sinh sống.
Điều tệ nạn duy nhất là hồn thể lão giả đã quá là yếu, sau trận chiến này lão không còn sống được thêm mấy nữa, nếu không được ôn dưỡng tẩm bổ.
Trần Minh cùng hồn thể của lão giả ra đứng 1 góc riêng nói chuyện, lúc đầu cả 2 có vẻ khá thong dong, nhưng rồi phản ứng của họ lại có vẻ kích động hơn, tiếp đến còn mặt đỏ tới tận mang tai, cuối cùng mới đạt được một hiệp nghị nào đó mà cùng gật đầu.
"Lão có gì ngạc nhiên?" Trần Minh thần bí cười hỏi.
"Gia gia, huynh ấy là người tốt!" Thiếu niên quay qua thấy hồn thể lão giả như lâm đại địch, liền lên tiếng giải thích.
"Chúng ta không thể bỏ lại dân làng. Họ sẽ bị chúng tàn sát mất!"
"Ngươi muốn giao dịch gì?" Lão giả ngờ vực hỏi.
Không ngờ kẻ thù muốn âm thầm đuổi tận g·iết tuyệt, mai phục trên đường về muốn g·iết c·hết cả nhà hắn.
"Nhóc con, người để ta đánh 1 tên bất hoại, đánh được cái rắm a!" Tiếng lão giả vang ra từ trong hư không.
"Bảo sao ta luôn thấy ngươi không hòa hợp với phiến thiên địa này. Giờ phải để ý kỹ mới đoán ra."
"Tiểu tử mệnh cứng! Ta sẽ xử ngươi sau." Lão thả 1 câu ngoan thoại rồi biến mất.
Trần Minh: "..."
"Ngươi..." Thiếu niên má hồng răng trắng, vẻ mặt thơ ngây đột nhiên thấy Trần Minh ló đầu ra, hoảng sợ ngã ngửa, tay chỉ thẳng mặt mà miệng ấp úng không biết nói gì.
"Lão thích nói gì thì nói, nhưng ta có 1 giao dịch, không biết lão có hứng thú hay không?"
"Gia gia, Trần Minh ca ca là người từ nơi khác lạc đến, huynh ấy hỏi cháu rất nhiều điều nhưng cháu không biết. Gia gia trả lời huynh ấy được không?"
Sau 1 lúc... (đọc tại Qidian-VP.com)
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, hắn vui vẻ về thôn, chủ quan để tai mắt của kẻ thù phát hiện. Khi lão giả nhắc nhở hắn thì đối phương đã rút về thông báo đồng bọn mất rồi.
"Ồ, không ngờ lão cũng nhận ra được điều đặc biệt của ta?" Trần Minh ngạc nhiên hỏi lại. Lần đầu tiên có người phát hiện ra bí mật của hắn, lại là hồn thể sắp tiêu tán của 1 lão giả làm hắn không khỏi thêm xem trọng lão vài phần.
Có lẽ vì thấy được nụ cười và giọng nói chân thành của hắn. Hoặc cũng có thể do mị lực vẫn còn của "nam thần" thiếu niên vậy mà ngẩn ngơ nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt ngơ ngác, bàn tay vô thức nắm lấy tay Trần Minh.
Lão giả đúng là tu vi không yếu, công pháp, pháp thuật, bí pháp không ít, nhưng để nâng cao tốc độ tu luyện thì cần cả sự giúp đỡ của ngoại vật. Cuối cùng thì tu sĩ có thể tự tu luyện đến khi thành tiên rất ít, Kim Vũ không nằm trong số đó
Lão vừa đi vào trong thì Trần Minh từ phía trong trận pháp ló đầu ra, nhìn vị trí lão giả biến mất trong trận miệng lẩm bẩm.
"Đệ đệ, không cần sợ a, ca là người tốt." Trần Minh mỉm cười tiến tới, giơ bàn tay ra hiệu muốn nắm tay nam hài kéo dậy.
Nhưng cũng là bất đắc dĩ, hắn mà không giúp vị truyền nhân này thì cả 2 cùng treo a!
Còn đang chưa hiểu bản thân đang ở đâu, đang có chuyện gì xảy ra, chợt hắn nghe thấy tiếng gào thét phía sau.
"Tiểu tử, c·hết đi!"
Ví trí của hắn hiện tại không chỉ là không có ô xi, mà trọng lực đã gấp 1 ngàn lần mặt đất!
"Chắc là vậy đó." Trần Minh không phủ nhận mà gật gù trả lời.
Trần Minh chấp nhận điều kiện của lão giả, đi theo giúp đỡ Kim Vũ. Đầu tiên là tìm nơi để tu luyện, tu tiên giả trong thế giới này sống khá kín đáo, tách biệt hoàn toàn với phàm nhân, họ chỉ có thể tìm hiểu và thăm dò ở những nơi đáng nghi.
"Hắn rõ ràng là thiên mị thần thể! Thể chất này giỏi nhất là tạo thiện cảm rồi lợi dụng người, ngươi chớ để hắn đánh lừa." Lão giả vẫn nghi nghèo nói.
"Thôi được, nhưng lỡ còn hắn ta khó chơi quá thì chúng ta phải rút a!" Lão giả có chút lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau bao nhiêu năm bị tuế nguyệt ăn mòn, chỉ còn có xíu hồn lực thôi mà vẫn phải ra trận g·iết địch, sợ là hồn của hắn cũng sắp treo a!
"Ngươi tin hả?" AI Ngọc Diệp hỏi ngược lại.
Trần Minh thì tàng hình, cả người lơ lửng, bay dần lên cao khỏi mặt đất.
Hôm vừa rồi hắn vào rừng kiếm ăn vô tình lạc vào 1 sơn động, đáng thức tàn hồn của lão giả được truyền cho tiên pháp để tu luyện.
Càng lên cao, hắn càng thấy kinh hãi, bởi thế giới phía dưới đại địa dường như là rộng lớn vô tận. Khác với suy nghĩ bay lên càng cao càng có thể bao quát cả tinh cầu. Hắn lên cao 10 vạn dặm vẫn không thấy lục địa có điểm giới hạn.
Họ quay lại chỗ thiếu niên, bảo cậu bé, dọn dẹp đồ đạc, chia tay dân làng để chuẩn bị rời đi.
"Ừ, kể ra iq của ngươi cũng không thấp lắm. Hắn ta chỉ là 1 chân tiên bình thường mà thôi." AI nói vẻ tán thưởng."
"Lão cũng thật tinh mắt! Ta không phải thần thể gì cả, chỉ là có chút khác biệt so với người bình thường mà thôi."
"1 công đôi việc, hì hì. May mắn mới tới gặp ngay tu sĩ bản thổ, ta cũng bớt phải đi đường lòng vòng." Trần Minh cười.
"Cuối cùng xử lý xong a, còn mỗi 1 tên khó nhai nhất, chúng ta cùng nghĩ kế làm thịt hắn!"
Chỉ thấy lão giả xuất hiện, rồi mắt chữ a miệng chữ o nhìn lấy 1 lớn 1 nhỏ 2 người đang vui vẻ nói chuyện với nhau.
"Ngươi...dám mê hoặc đệ tử của ta!" Lão giả tức giận hét lên, nhưng ngay lập tức lùi lại chui vào trong trận pháp, chỉ hé ra nửa cái đầu, ánh mắt sắc bén nhìn lấy.
"Quy tắc của thế giới đích thực là khác biệt. Ngọc Diệp, sợ là ngươi nói không bay về được Trái Đất là thật."
"Không."
"Chậc chậc, là hồn thể a! Không biết ta lạc vào chỗ nào mất rồi, có vẻ không được bình thường lắm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bất đắc dĩ, cũng không thể bỏ mặc người dân. Hắn theo lời lão giả vận dụng bộ trận kỳ, thủ đoạn duy nhất hắn có để vây khốn đối phương, lợi dụng sự quỷ dị của hồn thể lão giả mà tiêu diệt chúng.
Sau một hồi thăm dò, cuối cùng lão giả cũng xác định thanh niên này không có ý đồ xấu gì với mình và đồ đệ, lão liền lại gần nhìn lấy Trần Minh thật kỹ.
Lão là 1 vị đại năng, thọ nguyên sắp hết, không cam lòng liền chôn giấu sợi tàn hồn chờ người hữu duyên đến truyền thừa y bát.
Nghĩ vậy, lão liền liếc nhìn thiếu niên, hồn thể lại lao vào trong trận, tránh khỏi vị trí của Trần Minh.
"Haha, tam giới này, bàn về ánh mắt, ta là số 2 không ai dám nhận số 1." Lão giả dương dương tự đắc.
"Từ nơi khác? Ngươi đừng nói là..." Lão giả ngỡ ngàng. "Vượt giới?"
Sau khi xử lý t·hi t·hể đám người xấu, chia tay người dân trong thôn, Kim Vũ mang theo tay nải và bao đồ tìm tới, trời đã gần trưa, Trần Minh cùng hắn bắt đầu hành trình đi tìm tiên....
"Người kia bị lạc ở trong trận chứng tỏ tu vi không hẳn cao thâm, có thể là có chút đặc biệt mà thôi. Gia gia giúp ta tiêu diệt đám còn lại rồi chúng ta cùng xử lý hắn sau a!" Tiếng thiếu niên lại năn nỉ.
Hồn thể lão giả uể oải trở lại, chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng nói vọng tới.
Trong mắt hắn phía dưới lúc đầu là làng mạc, thôn xóm, rồi rộng hơn là đồi núi, trập trùng. Lên cao nữa tầm nhìn xuống dưới bị bao phủ bởi những tầng mây, trọng lực áp lên người hắn ngày càng lớn. Nếu không phải có áo choàng siêu nhân bảo vệ thì hắn đã tiêu đời.
Ngạc nhiên nhìn lại, hắn chỉ thấy 1 lão quỷ chỉ có nửa người đang lơ lửng giữa không trung, tay cầm 1 chiếc cuốc phát sáng, thấy hắn nhìn thấy liền ngại ngùng giấu đi.
"Chờ chút, ngươi bị thiên địa bài xích, sao không c·hết?"
Chương 16: Lão Giả
Hắn nghe thấy thiếu niên nói chuyện, biết cậu chỉ vì muốn bảo vệ dân làng nên mới đánh nhầm hắn mới xuất hiện đột ngột trong trận, Trần Minh cũng không chấp nhặt.
"Ta chẳng có lý do gì để lừa ngươi cả. Do ngươi luôn cố chấp muốn thử." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Du lịch cái khỉ a! Rõ rằng là ngươi thèm muốn tu tiên, thèm muốn công pháp của người ta." Ngọc Diệp khinh thường.
"Tiểu tử lẻo mép lắm!" Lão giả không thể phản bác. Lão vốn đã dầu hết đèn tắt, cũng chỉ còn 1 hơi cuối, muốn để dành để đối phó Trần Minh, giúp thiếu niên bớt hậu hoạn về sau, nếu không phải đối phó, lão lại có thể tiếp tục tồn tại, không nhất thiết phải giương cung bạt kiếm.
"Đánh rắm! Tiên đế trước mặt ta còn không khoe khoang như ngươi. Chắc chắn ngươi có đại bí mật!"
"Ta không c·hết được a. Ta vô địch!"
Biết được là kẻ thù tiến đến thôn sẽ chẳng tha 1 ai, Kim Vũ thuyết phục hương thân phụ lão mà chẳng ai muốn rời thôn, họ còn trách hắn làm liên lụy đến họ, muốn hắn rời đi.
"Gia gia, không có a! Bọn chúng nhiều hơn nhưng làm gì có ai lợi hại quá, chúng ta không thể rút đi!" Giọng nói trẻ trung của 1 thiếu niên vang lên.
"Coong!" tiếng kim thiết vang lên. Lục Thần chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có cái gì đó đánh trúng, nhưng vì chức năng bảo vệ của áo choàng, hắn không bị tổn thương cũng chẳng thấy đau.
"Ngươi trông rất giống thiên mị thần thể, nhưng có chút khác biệt ta nhất thời chưa thể nghĩ ra."
"Đương nhiên!" AI Ngọc Diệp kiêu ngạo.
"Ừ, ở Trái Đất dù sao cũng không có gì vướng bận, coi như ta đi du lịch 1 thời gian vậy!"
"Hừ, ta đường đường cũng là 1 vị tiên tôn trên tiên giới, dù chỉ là 1 đạo tàn hồn cũng ẩn chứa vô số tri thức ngươi không thể tưởng tượng nổi." Lão giả kiêu hãnh nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thiên mị cái rắm a! Rõ ràng đây là Ngọc Diệp giúp hắn bật hack, để ép hắn gây chuyện thị phi. Đương nhiên là không giống ai hết!" Lòng nghĩ vậy, Trần Minh vẫn mỉm cười.
Một bên t·ruy s·át, 1 bên chạy trốn vậy mà đám hậu vệ đã hy sinh tất cả, Kim Vũ chạy đến Lâm gia thôn, được người dân ở đây cưu mang giúp đỡ.
"Mà ngươi thấy lão giả kia có phải thật sự là cái gì đó...tiên tôn? Nghe bức cách 10 phần a!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.