Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Hãy Đợi Đấy!
“Aaaa! Các ngươi thật vô sỉ! Trẻ không tha, già không thương. Cứu!!!”
Họ không thể ngờ được tất cả những gì ghi trong tin nhắn đều là thật, liền vui mừng, cảm động, rối rít cảm tạ Hoàng Vũ. Có người còn rút tiền mặt ra đưa hắn thay lời cảm ơn. Thậm chí còn có người tán thưởng với hành động đẹp này, tỏ ý không lấy lại đồ mà cho hắn luôn.
Hắn chỉ tay vào đống đồ, hô “biến” trong sự kinh ngạc của mọi người, tất cả đồ trang sức quý giá đều biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cuối cùng Trần Minh lại đề nghị dùng tài khoản trên app của Hoàng Vũ để live stream tìm bảo vật, thu hút thêm người xem và tiền donate.
Hắn chỉ biết kêu lên oai oái.
“Mau tới, xem người ta nhận quà kìa!”
Hôm nay tất cả bọn họ đều nhận được tin nhắn thông báo rằng đồ vật đã mất của họ được tìm thấy và cần tới địa chỉ trong tin nhắn để lấy lại. Khi tới cần có tin nhắn này để được xác nhận là chính chủ.
“Vậy hả? Ta đâu có biết?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại ca, ngươi ngưu bức a! Nghĩ được ra cái tối kiến này!”
Để tránh tai vách mạch rừng, Trần Minh cùng đi về phòng trọ của Hoàng Vũ để thống kê hiện vật. Bọn họ thống nhất là số đồ thất lạc này sẽ trả lại người đánh rơi.
“Có chở khách không vậy?” Trần Minh vỗ vỗ vai một tài xế xe máy công nghệ mặc áo vàng đen đang nằm ngửa trên xe chụp mũ nằm ngủ.
“Ta … khỏe … đại ca … dừng lại … được không?... Ta … hoa mắt …”
“Chờ chút!” Tài xế gọi với lại, vội bỏ mũ ra nhìn.
“Stop! Ngươi muốn ám sát ta à? Stop!’ Trần Minh cả người bị rung cho choáng váng đầu óc, vội vàng la lên.
Hoàng Vũ bị lắc cho cả người rung bần bật, mồm méo xệch.
Hôm nay chú định là một ngày không yên ổn, thay vào đó cả Hà thành gà bay c·h·ó chạy.
“Đương nhiên! Ta có thể giúp bọn họ diệt virus.” AI trả lời.
May mắn là bọn họ về tới nơi thì mưa to mới bắt đầu trút xuống. Em gái của Hoàng Vũ tên Hoàng My, đã cất hết đồ bên ngoài cửa, dọn dẹp sẵn các món ăn. Bữa tối của 2 anh em họ chỉ là 1 bát đậu phụ xốt thịt, cà chua cùng với cơm trắng.
Nhìn thấy anh trai dẫn người lạ về chơi, Hoàng My không khỏi ngại ngùng mời Trần Minh cùng nhau ăn tối.
“Ngọc Diệp? Có cách nào rút lại virus không?”
“Tại sao lại không? Đại ca biết ngươi rất nổi tiếng không?”
Trần Minh nói trước là hắn không nhận công, tất cả đều là Hoàng Vũ phải tự đứng ra xử lý khiến hắn sửng sốt, thẫn thờ, ngây ngốc nhận lấy những lời cảm ơn và món quà từ mọi người.
“Đúng là nổi giận mất khôn, tự tay bóp jj a!” Trần Minh than thở.
“Virus chúng ta lan truyền quá mạnh, nó phá hủy tất cả hệ thống đi cùng cả phần mềm lẫn phần cứng luôn. Những app này phải mất thời gian đầu tư cơ sở hạ tầng lại từ đầu.
“ Đại ca live stream tìm đồ, bắt kẻ xấu, ta cũng trong đám người đi bắt cướp, đại ca nhớ không?”
Nhưng tiếc là hắn chỉ thuộc nhóm đi phía sau, còn không kịp nhìn thấy đám b·ắ·t· ·c·ó·c thì chúng đã bị bắt mất rồi. Tuy nhiên, Hoàng Vũ cũng rất khâm phục tài năng của Trần Minh và những gì người thanh niên này đã làm và dám làm.
Trần Minh giả vờ không nghe rõ, cứ thế lắc mạnh người đối phương thêm 1 lúc mới dừng lại.
“Con mẹ nó! Lão tử liều mạng với các ngươi!”
“Anh bạn. Anh bạn!”
“Xin lỗi đại ca, tại ta kích động quá.” Hoàng Vũ áy náy rụt tay lại, cười trừ.
“Nhớ cái củ cải a! Ta chỉ live hình ảnh của ta để cập nhật vị trí bọn b·ắ·t· ·c·ó·c, live vị trí của cha mẹ cô bé, live các đồng chí cảnh sát bắt người. Ngươi là diễn viên quần chúng chưa chắc đã có trong khung hình, nhớ cái rắm!” Trần Minh tức giận nghĩ thầm.
Nhà cửa tan hoang, không khí hoang tàn, Hoàng Vũ không khỏi giơ ngón tay cái lên với Trần Minh, tỏ vẻ bái phục.
Nhất thời trong 1 buổi tối, trước căn phòng nhỏ của hắn, người đến người đi tấp nập. Ô tô có, xe máy có, xe đạp cũng có, còn có cả người hiếu kỳ ở những nhà xung quanh nhìn lấy mà bàn tán.
“Ta có gì đâu mà ngươi phải kích động như thế?” Trần Minh cả người đều mộng.
Sau đó là vụ b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ em giữa ban ngày được trực tiếp với hơn 20 triệu người theo dõi, các app live stream đồng loạt bị virus tê liệt, cuối cùng là những người từng bị thất lạc đồ vật.
Trưa nay mới học xong, hắn vô tình thấy được live stream của Trần Minh. Thấy được mọi người làm chuyện hiệp nghĩa, lòng nhiệt huyết của hắn sôi trào, cũng theo chỉ dẫn của Trần Minh để truy theo đám b·ắ·t· ·c·ó·c.
“Phát vàng bạc trang sức cái rắm a! Rõ ràng ta trả lại đồ cho người đánh mất!”
Hoàng Vũ choáng váng nằm sấp người dưới nền gạch, miệng sùi bọt, bữa trưa mới ăn xong không lâu giờ đã nôn ra hết, chỉ khuôn mặt là vẫn tươi cười.
“Chớ phi lễ! Ta sẽ kiện các ngươi ra tòa vì xâm phạm không gian riêng tư!”
Hoàng Vũ bị đẩy sang một bên, đám người tràn vào nêm chặt căn phòng, lục lọi, tìm kiếm, không tin tà. Cũng may Trần Minh kịp giấu hết chỗ đồ đó đi. Nhưng chính hắn cũng bị dồn vào góc tường, bị sờ mó lục soát khắp người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Vũ chở theo Trần Minh đi tìm đồ mà không khỏi trố mắt khen “thần”.
“Chở khách? Tên dở người ở đâu mà giữa trưa hỏi người ta câu đấy? Không thấy ta đang ngủ à?”
“A! Hóa ra là người anh em hồi trưa cùng ta bắt kẻ xấu đây mà! Ngươi khỏe không?”
Hoàng Vũ ở bên nhưng nghe không rõ, tưởng là Trần Minh tiếc nuối vì không thể live stream, hắn liền lên tiếng an ủi.
Trần Minh thì cần người chở đi tìm đồ, Hoàng Vũ thì cần kiếm tiền. Bọn họ thống nhất ăn chia 5 - 5, người bỏ công, người bỏ sức.
Ngồi ở quán nước nhìn mây nổi gió vần, Hoàng Vũ không khỏi trợn mắt nghe lấy đống tiền mà Trần Minh thống kê đã lượm được từ chiều đến giờ, là 1 vạn 721đ.
“Ta đây 1 nghèo 2 trắng, các ngươi đến đây xin cái củ cải a!”
Nhưng hắn không thể lùi lại, vì nếu lùi lại thì chắc chắn sẽ có kẻ lợi dụng lúc rối loạn và mà phi lễ với Hoàng My.
Đến chiều tối bọn họ đã tìm được cả tải đồ. Chủ yếu những thứ có giá trị tìm thấy là tiền lẻ hoặc tiền xu. Cũng có một số tiền giấy lớn hơn. Ngoài ra là những đồ trang sức nhỏ như nhẫn, khuyên tai, hoặc lớn hơn thì bọn hắn phải để vào bao tải.
Nhưng hắn không biết được là Trần Minh có hệ thống, với sự thần kỳ từ nó, hắn không sợ không kiếm ra tiền. Điều hắn quan tâm là hành động đúng với bản tâm, nhất là cái tâm giúp đỡ mọi người.
Không muốn cha mẹ phải gánh quá nhiều áp lực kinh tế, em gái phải nhịn ăn nhịn mặc, hắn tranh thủ đăng ký chạy xe ôm công nghệ sau giờ học ở trên trường.
“Hả? Cái qq gì vậy? Đừng làm phiền ta ngủ!”
“Xem ta này!” Trần Minh nháy mắt ra hiệu với Hoàng My để thu hút sự chú ý của nàng.
“Mau lên không muộn! Nhà kia đang phát vàng bạc trang sức!”
“Con người … ai cũng có lòng tham. Là ta suy nghĩ không chu toàn.” Trần Minh thở dài, nhìn đám người đang chen chúc, muốn xô ngã Hoàng Vũ để vào nhà cướp lấy số vàng bạc trang sức này.
Anh trai nàng và người bạn này thậm chí còn không phải bàn nhau chia chác bảo vật, mà Trần Minh dặn dò rằng đã thông báo chủ nhân của những món đồ này, tên món đồ thất lạc, đến địa chỉ phòng trọ này để lấy đồ, ai không tin thì thôi.
Hoàng Vũ là một sinh viên nghèo từ tỉnh lẻ đến học tập ở Hà thành. 2 năm đầu hắn được sự chu cấp của cha mẹ, chỉ cần tập trung học tập tại trường. Nhưng năm nay nhà hắn xảy ra chuyện, em gái cũng theo lên Hà thành học tập.
“Hãy đợi đấy!” Thốt xong câu cuối, Trần Minh liền ngất!
“Có chuyện gì mà đông vui vậy a!”
Cũng may là vấn đề không lớn, Trần Minh cũng tỏ vẻ kích động tóm lại vai đối phương mà lắc mạnh.
“Đại ca! Đúng là ngươi!” Hoàng Vũ hét lên phấn khích, nhảy xuống khỏi xe, tóm lấy vai Trần Minh mà rung lắc.
Sau một lúc, đám người không tìm thấy gì, họ rút đi, để lại Trần Minh cả người bầm dập, mặt bị đánh thành đầu heo, nằm thoi thóp dưới sàn, cả người run run. Hoàng My thì sợ hãi nép phía góc tường. Hoàng Vũ cũng ôm đầu nép sang 1 bên.
“Khoảng 1 tuần!”
“Đen hết rồi!” Hoàng Vũ ngẩn ngơ nhìn lại màn hình điện thoại.
Hoàng Vũ cả người đều mộng!
Sau màn nhận thân đầy cảm cúm, ôm vai thắm thiết, 2 người liền ngồi dưới gốc cây bàn đại sự.
Chương 7: Hãy Đợi Đấy!
Càng khiến Hoàng My trố mắt, há hốc mồm là cái bao tải đồ anh trai mình mang về lại toàn là đồ quý giá, 2 tải đồ đã chiếm mất nửa không gian phòng trọ nhỏ.
Những thứ quý giá hơn lại chính là đống trang sức và đồ cổ được chứa trong tải. Tất cả không phải là cổ vật thì đều được làm bằng bạc, vàng, thậm chí là kim cương.
Còn có 2 tải đồ vật giá trị, đây mới chỉ giới hạn ở 1 góc Hà thành, còn cả 1 địa bàn rộng lớn họ chưa thể đi hết. Nếu không phải trời tối, lại còn nổi giông bão muốn mưa to thì họ hẳn là còn tiếp tục tìm kiếm.
“Kia có phải phòng của tiểu Vũ không? Sao nay nhiều người ở đó vậy?”
Những món đồ này mang theo rất nhiều giá trị, từ lịch sử, truyền thống, kỷ niệm, và cả kinh tế nữa. Có lẽ gia đình nào đó đang rất khó khăn về tiền bạc, và món đồ họ thất lạc ở đây, lại có vai trò quan trọng góp phần giúp họ vượt qua nghịch cảnh. Hoặc nó cũng có thể khiến chủ nhân của mình đổi đời, chỉ sau 1 đêm.
Tin nhắn đã được AI gửi đi tới tất cả những người là chủ nhân của từng đồ vật giá trị bị thất lạc. Điều còn lại bọn họ cần làm chỉ đơn giản là đánh chén no say, chờ chủ nhân của đồ vật thất lạc tới để trả lại.
“Ta đã nhớ kỹ, nhất định sẽ báo thù!”
“Thảo! Ta quên mất chính ta đã thả virus làm tê liệt tất cả nền tảng live stream!” Hắn nghĩ thầm (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiều nay vô tình gặp được Trần Minh ngoài cổng công viên, hắn vui mừng khôn siết, và rất muốn học tập ông anh này, làm được những điều tốt, có ích cho xã hội. Và bây giờ chính là lúc hắn được toại nguyện.
Sấm chớp, gió to, mưa lớn, tất cả đều ở ngoài kia. Trần Minh vui vẻ ăn uống, nói chuyện cùng anh em họ Hoàng mặc kệ bão giông. Không khí ấm cúng, cảm giác an toàn, tâm lý thả lỏng, thoải mái. Đã lâu rồi, từ khi mất cha mẹ, bây giờ hắn mới lại cảm nhận được.
Có rất nhiều vị trí khó có thể ngờ được, vậy mà Trần Minh dường như biết trước 1 dạng, tới nơi cứ thế lần mò mà ra.
Phòng trọ của Hoàng Vũ rộng chỉ khoảng 6m vuông, trong một khu trọ giá rẻ dành cho những lao động nghèo và học sinh, sinh viên. Một dãy nhà cấp 4 nhỏ xíu, san sát nhau, phía ngoài treo đủ thứ từ quần áo cho đến đồ cá nhân.
“Hình như bên đó phát quà hay bảo vật a!”
“App đang tạm dừng hoạt động do vấn đề kỹ thuật, xin lỗi vì sự bất tiện này!” Một hàng chữ nhỏ đang hiện trên màn hình.
“Thế thì tốt quá! Ngươi mau diệt virus đi, khoảng bao lâu thì họ có thể mở lại app?”
“Không chở thì thôi, có gì mà gắt.” Trần Minh lẩm bẩm, quay đi chỗ khác.
Dù khá khó tin, một phần cũng ngại việc đi buổi tối, trời mưa. Một số người có địa chỉ ở gần, một số người cần gấp tiền mặt, hoặc bán tín bán nghi muốn thử thời vận cũng tìm đến phòng trọ của Hoàng Vũ.
“Ngọa tào! Sao lâu vậy?” Trần Minh giật mình hỏi lại.
Thấy vậy, Trần Minh cũng lấy ra gà rán, mực khô và mấy lon bia hắn mua trên đường về đây, bảo là tiệc liên hoan, khiến nàng ta không khỏi ngạc nhiên.
“Ngưu bức cái con khỉ a! Do bọn hắn không có tố chất gì hết! Thấy cháy nhà liền đi hôi của.”
Dù là tiếc đứt ruột, Hoàng Vũ cũng phải nuốt lấy sự thèm thuồng, hắn cảm thấy phục sát đất người thanh niên trước mặt, không hề bị tiền tài mê hoặc.
Nhất thời cả khu phố chen chúc chật kín người mặc kệ trời mưa.
Đầu tiên là xe cảnh sát chạy khắp nơi, đến tận nửa đêm để bắt tội phạm truy nã được tố cáo nặc danh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đống đồ này là cả 1 thiên văn sổ tự a! Không ngờ có nhiều thứ quý giá lại bị thất lạc lãng phí như vậy! Nếu bán hết đi thì bọn họ có thể sống sung túc suốt đời.
“Ta, không có làm gì a!” Hoàng Vũ lẩm bẩm.
Trần Minh cũng ngẩn ngơ.
Vậy là 2 người lên đường đi săn bảo vật, từ khu vực gần đó đến xa hơn. Lúc đầu có lẫn cả những vị trí cơ quan công sở Trần Minh không thể đi vào, hắn liền tùy chỉnh chỉ những chỗ công cộng hoặc dễ lấy.
“Trần Minh đại ca! Cứu ta a!” Hắn nhìn về phía Trần Minh đang khoái chí ngồi tám chuyện cua em gái hắn, mặc kệ ngoài cửa mọi người đang ồn ào, hỗn loạn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.