Không biết là do bị Tiêu Thiên quát lớn nên đầu óc nóng hầm hập có cơ hội hạ nhiệt, hay là bị cái tương lai “không gả ra ngoài được” hắn vẽ ra dọa sợ, mà cuối cùng Mỹ Đỗ Toa cũng chịu bỏ ý định lao lên sống mái với đối phương xuống. Chỉ là… không đánh thôi, chứ ngoài mặt vẫn hết lườm tới trừng, trong lòng vừa trù vừa ếm chưa có xong đâu.
Mà, bất kể thái độ của Mỹ Đỗ Toa như thế nào, cứ miễn là không đánh lên thôi thì phần còn lại Tiêu Thiên tự tin bản thân có thể lo được hết á. Cho nên…
“Lại gặp a, lão đầu!”
...tạm gác nàng sang một bên, hắn quay sang chào hỏi với lão bản của cửa hàng bằng một nụ cười thân thiện và thái độ như người quen lâu ngày mới thấy nhau đầy niềm nở.
Chỉ có điều, Tiêu Thiên có thể thân thiện và niềm nở, nhưng lão đầu kia còn lâu mới thoải mái như vậy.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Cảm xúc trong lòng hắn bây giờ là một mớ hỗn độn của bất ngờ, hoảng sợ, tức giận, nghi hoặc, tò mò v.v. tổ hợp lại với nhau, cuối cùng bộc phát ra ngoài dưới dạng một câu hỏi khá là… vô nghĩa như thế.
“Ta là ai… không quan trọng, bởi vì rất nhanh thôi ngươi sẽ biết.” - Trước thái độ có thể gọi là ác liệt từ đối phương, Tiêu Thiên vẫn một bộ lão bằng hữu cười nói: “Quan trọng là ta, ngươi và cả nàng đều biết, ngươi… sắp không ổn rồi, đúng không “Băng Hoàng” Hải Ba Đông?”
“Băng Hoàng” Hải Ba Đông, một trong Thập Đại Cường Giả thế hệ trước của Gia Mã Đế Quốc. Hắn là người có tính cách cô tịch kiêu ngạo, am hiểu đấu khí hệ Băng, đã từng bởi vì giận dữ mà đóng băng cả một tòa thành thị. Trong số Thập Đại Cường Giả năm đó, Băng Hoàng là một trong số không nhiều siêu cường giả Đấu Hoàng từng cùng “Gia Mã Đệ Nhất Cường Giả” Vân Sơn, Vân Lam Tông tiền nhiệm Tông chủ, quyết chiến trên đỉnh Vân Lam Sơn. Kết quả mặc dù là thua, nhưng đối phương cũng thắng một cách vô cùng chật vật.
Ngoài ra, trong một lần Gia Mã Đế Quốc và một trong hai nước láng giềng tổ chức đại hội cường giả, hắn đã một mình một ngựa độc chiến với một Đấu Hoàng và một Đấu Vương mà không bại, chiến tích chấn kinh toàn trường.
Đáng tiếc, từ sau lần đại hội cường giả đó, Băng Hoàng bất ngờ bặt vô âm tín. Cho tới thời điểm hiện tại, cái tên Băng Hoàng tại Gia Mã Đế Quốc cũng chỉ còn lưu lại trong trí nhớ đám cường giả đồng lứa với hắn mà thôi. Những vinh quang Thập Đại Cường Giả năm đó đã sớm bị đám người Vân Vận, Nghiêm Sư, Phong Lê v.v. nhóm tân Thập Đại Cường Giả che phủ từ lâu rồi.
Đương nhiên, những thông tin này Tiêu Thiên có được hoàn toàn là từ nguyên tác Đấu Phá Thương Khung, chứ trên thực tế đây cũng chỉ mới là lần thứ hai hắn gặp Hải Ba Đông mà thôi. Thậm chí lần trước còn phải dứt áo ra đi vì không có cách đả động đến lão Băng Hoàng này, đến bây giờ mới quay lại đấy.
Mà, khoan hãy nói tới câu trả lời của Hải Ba Đông cho câu hỏi từ Tiêu Thiên, trước hết cần phải giải thích một chút lý do vì sao Băng Hoàng và Mỹ Đỗ Toa vừa nhìn thấy nhau liền một bộ thâm thù đại hận, không đội trời chung như vậy.
Thì theo như trong nguyên tác, Hải Ba Đông có giải thích rằng sau đại hội cường giả năm đó, hắn đã đi vào sa mạc Tháp Nhĩ Qua và “vô tình” đoạt được một mảnh bản đồ cũ, dẫn tới bị Mỹ Đỗ Toa t·ruy s·át.
Đẳng cấp không bằng người, vẫn là trong bối cảnh sa mạc không ủng hộ đấu khí hệ Băng, Hải Ba Đông thua trận là chuyện có thể dễ dàng dự đoán được. Tuy nhiên, Đấu Hoàng dù sao cũng là Đấu Hoàng, đánh bại thì dễ chứ muốn g·iết c·hết thì khó lắm.
Hải Ba Đông liều mạng trả đại giới cuối cùng cũng giúp hắn thoát được một kiếp. Đáng tiếc, đại giới kia gọi Xà Chi Phong Ấn Chú, không chỉ khiến thân thể n·ạn n·hân nhanh chóng già yếu đi, mà thực lực cũng vĩnh viễn bị phong lại tại Đấu Linh.
Không may trúng phải loại chú ấn độc ác như vậy, một đời đại danh đỉnh đỉnh “Băng Hoàng” Hải Ba Đông cứ thế ẩn cư tại xó Mạc Thành khỉ ho cò gáy này để nghiên cứu mảnh bản đồ kia để phá giải bí mật phía sau nó, đồng thời cũng là để hy vọng tìm ra phương án giải quyết phong ấn trong người cho tới ngày hôm nay.
Và một ẩn cư này chính là… bốn mươi năm!
Tuy nhiên, đó chỉ là những gì Hải Ba Đông nói với Tiêu Viêm trong nguyên tác mà thôi, còn sự thật… mãi đến gần đây, tức là ngót nghét mười năm sau khi Đấu Phá Thương Khung lên kệ, Thiên Tằm Thổ Đậu tác giả của bộ truyện mới chính thức tiết lộ trong tập ngoại truyện mang tên Sa Lan Chi Ca.
Theo đó, bốn mươi năm trước sau lần đại hội cường giả cuối cùng, Hải Ba Đông không hề "vô duyên vô cớ" đi tới sa mạc Tháp Nhĩ Qua, cũng chẳng “vô tình” tìm được mảnh bản đồ nào để dẫn tới bị Mỹ Đỗ Toa t·ruy s·át cả. Mà sự thật là hắn được người ta thuê đi sa mạc tìm một Xà Nữ, người rất không vô tình bị mất trí nhớ, và càng chẳng chút vô tình khi thân phận thật sự lại là… muội muội, cũng là người đã nhường vị trí nữ vương lại cho Mỹ Đỗ Toa ngày hôm nay.
Sa mạc rất lớn với một thái điểu đi bộ như Tiêu Thiên, nhưng lại chẳng là gì so với một Băng Hoàng mạnh mẽ có khả năng bay ngang bay dọc cả. Rất nhanh chóng, hắn tìm tới mục tiêu được chỉ định. Đáng tiếc...
Nữ thanh xuân tịnh lệ, tính tình phóng khoáng; nam tuấn tú lạnh lùng, thực lực mạnh mẽ, bối cảnh thâm hậu; đôi cô nam quả nữ không ngừng vào sinh ra tử với nhau trong sa mạc dưới sự t·ruy s·át gặt gao của cả tộc Xà Nhân, lẫn tổ chức đã thuê Hải Ba Đông. Và cái gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, họ yêu nhau, một mối tình oan nghiệt.
Quá trình vô cùng phức tạp và nhiều biến số dẫn tới kết quả cuối cùng là Xà Nữ tự gọi mình là Điệp kia vì ước mơ, vì tự do, vì tình yêu với Hải Ba Đông mà c·hết đi trong vòng tay hắn. Mỹ Đỗ Toa tôn trọng tình yêu, hay chính xác hơn là tôn trọng ước mơ cuối cùng và cũng là duy nhất của muội muội nàng, nên đã tha cho Hải Ba Đông một mạng.
Tuy nhiên, tội c·hết có thể miễn, tội sống khó tha!
Xà Chi Phong Ấn Chú được hạ và lời cảnh cáo “lần sau gặp lại, ngươi biết kết cục của mình rồi đấy” cùng ánh mắt khinh bỉ của Mỹ Đỗ Toa ngày đó đã vĩnh viễn in vào thân thể, cũng như tâm trí của Hải Ba Đông.
Trái tim tan vỡ, thực lực đại giảm, trong bối cảnh vẫn bị tổ chức sát thủ lùng sục khắp nơi, đại danh đỉnh đỉnh Băng Hoàng không thể không cúi đầu chọn một nơi khỉ ho cò gáy để ẩn cư tìm cách phá giải phong ấn trong người, sau đó tìm những kẻ biến hắn thành như ngày hôm nay đòi lại cho chính mình, và cho cả Điệp nữa, một cái công đạo.
Và một ẩn cư này chính là… bốn mươi năm.
Một người mất đi thân nhân cuối cùng và cũng là duy nhất trên đời; một người vừa mất đi tình yêu mới chớm nở, vừa mất cả vinh quang của hiện tại và mất luôn tương lai tốt đẹp nửa đời còn lại. Đây cũng chính là lý do vì sao ngay khi vừa nhìn thấy nhau, cả Mỹ Đỗ Toa lẫn Hải Ba Đông đều muốn liều mạng với đối phương.
Gặp cái bản mặt là kỷ niệm đau thương mấy chục năm chôn giấu tràn về a!
Trở lại với tình hình hiện tại.
“Ta như thế nào tự có hiểu rõ, không cần các ngươi quan tâm.” - Nói, Hải Ba Đông chậm rãi ngồi xuống trở lại sau khi đứng phắt dậy lúc nãy, chỉ là ánh mắt vẫn luôn chưa từng rời hỏi Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa: “Muốn mua đồ thì tự mình chọn. Còn muốn gây sự… xin lỗi, không tiếp!”
Đã có một sát na hắn ngạc nhiên trước sự xuất hiện đầy bất ngờ của Mỹ Đỗ Toa, ngay sau đó liền chuyển thành hoảng sợ cho tính mạng của mình. Dù sao Băng Hoàng của hiện tại cũng chỉ còn là… Băng Linh a, chạy thế nào được nữa.
Thế nhưng khi nhìn thấy Tiêu Thiên ra tay ngăn cản đối phương động thủ, thậm chí còn lớn tiếng quát nạt nàng, Hải Ba Động lại cảm thấy nghi hoặc cùng tò mò nhiều hơn. Loại người gì dám động tay động chân với cô nàng Xà Nữ hung danh lan xa kia, chưa đủ còn quát người ta đừng quá hung ác và vô lý, thậm chí to gan đến mức ngay mặt trù nàng không lấy được chồng chứ?
Đáng tiếc, đối phương giống như không hề có ý định sẽ chủ động tiết lộ danh tính, cũng như ý đồ đến đây một cách dễ dàng. Cho nên, Hải Ba Đông buộc phải chơi trò lạt mềm buộc chặt vậy.
“Ngươi… ổn thật không?” - Tiêu Thiên cũng không vì thái độ lạnh nhạt giả tạo của Hải Ba Đông mà tỏ ra khó chịu. Ngược lại, đánh nhau hắn không hơn ai, chứ đấu võ mồm và tâm lý chiến thì xin lỗi luôn, tự xưng số hai không ai số một đâu: “Một khi ta và Mỹ Đỗ Toa quay đầu ra khỏi đây, phong ấn trong người ngươi vĩnh viễn sẽ không được giải là chuyện nhỏ, nhưng c·ái c·hết của Điệp trở nên vô nghĩa và những kẻ hại c·hết nàng vẫn sống tốt ngoài kia mới là chuyện lớn a.
Trả lời ta, ngươi… thực sự ổn sao, Hải Ba Đông?”
Câu nói này của Tiêu Thiên vừa ra…
Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!
...mặt đất, bàn ghế, tủ kệ, bản đồ v.v đều bị phủ lên một tầng băng mỏng, kéo theo nhiệt độ trong phòng hạ xuống tới mức thấp chưa từng có.
Thủ phạm đương nhiên chỉ có thể là “Băng Hoàng” Hải Ba Đông.
“Ngươi biết cái gì sao?” - Mỹ Đỗ Toa vậy mà lại là người lên tiếng trước: “Muội muội ta…”
“Ta biết, nhưng ngươi không làm được việc này.” - Tiêu Thiên giơ tay ra hiệu cho Mỹ Đỗ Toa ngưng nói: “Chuyện của nhân tộc nên để nhân tộc giải quyết.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . .
0