0
“Đấu Khí sáu đoạn, không hợp cách!”
“Đấu Khí bảy đoạn, hợp cách!”
“Đấu Khí sáu đoạn, không hợp cách!”
…
Lần lượt từng tiếng tuyên bố vang lên. Có người vui mừng, la hét vì hợp cách, cũng có kẻ ảm đạm khóc lên vì bị loại.
Tuy nhiên, tất cả đều không liên quan gì đến Tiêu Thiên. Thậm chí kể cả khi cái tên đó là…
“Tiêu Mị!”
...một tiểu mỹ nhân có danh khí khá lớn trong thế hệ trẻ của Tiêu Gia, cũng không ngoại lệ.
Mà, Tiêu Thiên không phản ứng, không có nghĩa là người khác cũng thế đâu.
Chỉ thấy ở bên dưới sân, Tiêu Viêm và Huân Nhi đồng loạt nhìn sang, đơn giản là bởi Tiêu Mị đã từng là một trong những người từng dính với Tiêu Viêm chặt nhất khi hắn vẫn còn là thiên tài chói sáng trên đỉnh Ô Thản Thành, chỉ là khi hắn ngã xuống, thì nhân tình ấm lạnh cũng ngay lập tức thể hiện rõ ràng trên cả vẻ mặt, lẫn thái độ của nàng.
“Tiêu Mị, Đấu Khí tám đoạn, cao cấp!”
Đám trẻ dưới sân xì xầm, từng ánh mắt hâm mộ bắn lên đài khiến cái cằm kiêu ngạo của Tiêu Mị càng vểnh cao hơn. Đáng tiếc, trong mắt người thực sự có tài, thì sự kiêu ngạo này… chỉ như một tấm chiếu mới chưa từng trải mà thôi.
“Mất một năm mới tăng lên một đoạn Đấu khí, miễn cưỡng như vậy cũng tự hào được sao?”
“Không phải ai cũng như Tiêu Viêm ca ca, một năm tăng liền bốn đoạn Đấu Khí đâu.”
Cũng may mà Tiêu Thiên không nghe được lời này, nếu không thì chẳng ai biết được hắn sẽ h·ành h·ạ Tiêu Viêm bằng cách phi nhân tính gì nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Sau điểm nhấn cao trào của Tiêu Mị, liên tiếp một nhóm hơn chục người sau cũng chỉ có thêm một, hai người được chọn, còn lại đều bị loại. Mãi cho đến khi cái tên…
“Tiêu Huân Nhi!”
...vang lên, lập tức toàn trường đều tĩnh lặng.
Thậm chí, ngay cả Tiêu Thiên cũng nhịn không được mở ra đôi mắt luôn nhắm nghiền của mình để nhìn sang cô nàng này.
“Tiêu Viêm ca ca, lát nữa đừng giật mình nha.”
Huân Nhi cúi người cười khẽ nói với Tiêu Viêm một câu như vậy, sau đó mới đứng thẳng thân mình để bước tới trước Trắc Thí Thạch. Chỉ là… không ai nhận ra ánh mắt đầy thâm ý của nàng đã kịp thời không dấu vết đảo qua một người khác đang ngồi trên một cái cây lớn cách nơi này khá xa.
“Chẳng lẽ…” - Tiêu Viêm nhíu mày nhìn theo bóng lưng tiểu mỹ nhân trong làn váy xanh ưu nhã, trong lòng nghi hoặc không thôi.
Mà, cũng khó trách vị Tam thiếu gia này gắn chặt ánh mắt mình lên người Huân Nhi, bởi vì không chỉ mình hắn làm như vậy, mà toàn bộ người đang có mặt ở sân huấn luyện hiện tại, bao gồm luôn gia chủ và mấy vị trưởng lão, cũng đều đang bị viên minh châu của Tiêu Gia này thu hút hết sự chú ý cơ mà.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người như vậy, Huân Nhi chậm rãi đặt bàn tay trắng như tuyết của mình lên Trắc Thí Thạch.
Và rồi…
“Đấu Giả: Nhất Tinh!”
...bốn chữ vàng óng phóng lên trời khiến cả sân huấn luyện sững sờ, tĩnh lặng, rồi ngay sau đó là…
“Mười lăm tuổi Đấu Giả… trời ạ!”
“Thực sự là thiên tài trong thiên tài a!”
“Thiên phú này… họa chăng cũng chỉ có Tiêu Viêm thiếu gia năm đó mới dám nói hơn một bậc mà thôi.”
…
...một loạt những âm thanh hít khí lạnh, thổi khí nóng thốt lên trong kinh ngạc vang lên.
Mọi người đều bất ngờ, Tiêu Viêm cũng không ngoại lệ, đương nhiên…
“Xem ra vẫn là có giữ lại, tâm tính… không sai a!”
...Tiêu Thiên vẫn là được trừ ra.
Hắn biết thừa cô nàng này còn chưa ra tay toàn lực, nếu không sợ rằng đột phá thêm vài tinh cấp nữa cũng không thành vấn đề.
Khác với thằng nhóc con “già đầu mà còn ngu” Tiêu Viêm, Huân Nhi hiểu rõ một người mang thân phận nằm vùng và có nhiệm vụ quan trọng như nàng không nên quá nổi bật trong mắt người ngoài.
Không phải sợ hay gì cả, mà đơn giản chỉ là phiền phức nên tránh không nên chuốc, việc có thể âm thầm làm thì sao phải trương dương để dẫn tới bị người khác soi mói chứ.
Phàm là con người, đều sẽ có so sánh.
Bất kể nói ra hay không, thì trong thâm tâm họ sẽ luôn tồn tại suy nghĩ “không hi vọng có người hơn mình” như một loại tâm ma. Còn trong trường hợp người trước mặt thật sự quá cao với không tới nổi, thì “cũng ghê đấy, nhưng abc, xyz còn ghê hơn” sẽ là cách họ tìm lại sự cân bằng.
Đây chính là cái gọi khẩu phục, tâm không phục!
Và Huân Nhi đã nhắm trúng tâm lý hèn mọn nhưng nhân chi thường tình này của tất cả mọi người để đưa ra kết quả nhất tinh Đấu Giả vô cùng trí tuệ và trí mạng.
Mười lăm tuổi nhất tinh Đấu Giả rất chói mắt, nhưng vẫn chừa cho người ta một cái cớ để vin vào, rằng “nếu năm đó Tiêu Viêm không ngã xuống, thì hắn vẫn hơn như thế này một bậc”.
Chỉ cần người ta còn giữ kiểu suy nghĩ đó, thì mọi soi mói và không phục, thậm chí tệ hơn nữa là diễn tiến thành ghét bỏ, tức giận v.v. đủ loại tiêu cực đều sẽ dồn về phía Tiêu Viêm, người tâm phúc của bọn họ. Còn Huân Nhi, nàng vẫn sẽ là nữ thần của những kẻ “tâm phục, khẩu phục” trước nhan sắc, thực lực và thiên phú của mình.
“Cả tâm tính, lẫn những sự toan tính này… không chê vào đâu được a!” - Thở dài một hơi, Tiêu Thiên lần nữa nhắm mắt lại tĩnh tọa.
Hôm nay hắn đến đây chỉ để nhìn hai người, một trong số đó là Huân Nhi vừa có biểu hiện sáng chói xong, cho đến người còn lại, tất nhiên là Tiêu Viêm, kẻ đến tận cuối cùng mới lên. Hiện tại không có gì làm, tranh thủ ngủ cái nửa giấc bù cho tối qua tu luyện cả đêm vậy.
Tiêu Thiên không biết hành động rất vô tâm, vô tình này của hắn vậy mà…
“Đồ đáng ghét, không nhìn người ta được một cái!”
...chuốc lại một ánh nhìn u oán từ Huân Nhi.
Sau cú sốc Tiêu Mị, lại trải qua thêm cú sốc lớn Huân Nhi, không khí trong sân huấn luyện nhất thời lắng lại, bởi vì… người không đủ tư cách nhiều quá.
Hơn một trăm người có mặt tham gia kiểm tra, hiện tại chỉ có hơn chục người qua cửa, cái tỉ lệ không nổi 20% này không chỉ khiến người thi buồn bực, mà ngay cả cao tầng Tiêu Gia cũng chẳng vui vẻ gì.
Mà, nói đi cũng phải nói lại, yêu cầu mười lăm tuổi đạt tối thiểu Đấu Khí bảy đoạn vốn có thể gọi là cao, nếu nhiều người đạt được quá thì chẳng phải thiên tài đi đầy đất rồi hả. Nên là buồn bực thì buồn bực thế thôi, chứ mỗi khi có người được tuyên hợp lệ thì sự vui vẻ trong mắt các cao tầng kia cũng không phải là giả ra đâu.
Theo thời gian cứ thế trôi dần về chiều, số người tham gia kiểm tra cũng càng lúc càng vơi, bầu không khí cũng theo đó trở nên ảm đạm hơn, thì…
“Tiêu Viêm!”
...cái tên đầy cố sự này vang lên khiến mọi người đều gần như tỉnh ngủ trở lại.
“Tiêu Viêm ca ca, tới ngươi rồi kìa.” - Khẽ bóp lấy bàn tay thô ráp của Tiêu Viêm, khóe miệng Huân Nhi nhoẻn ra nụ cười xinh đẹp cổ vũ hắn.
Nghe được tên mình, đôi mắt đang nhắm hờ của Tiêu Viêm chậm rãi mở ra để đảo một vòng quanh sân huấn luyện, dừng lại ở Tiêu Chiến, lướt ngang qua Tiêu Thiên, sau đó dừng lại đầy kiên định tại Trắc Thí Thạch.
Ánh mắt này vừa ra, những dè bỉu, chế nhạo và trào phúng của đám người xung quanh lập tức bị định trụ. Rất nhiều người trong số họ ngày đó bị hào quang sáng chói của Tiêu Viêm ép một đầu, chỉ có thể ở dưới bóng của hắn ngưỡng mộ nhìn lên. Sau đó hắn ngã xuống, những dồn nén, uất ức, không cam tâm trong lòng bùng phát ra ngoài bằng chính những sự khinh thường, ghẻ lạnh và cười cợt hắn. Để rồi hôm nay khi người khác, chính là Huân Nhi, lại xuất hiện ép bọn họ một đầu, rất nhiều người lại bất giác nghĩ tới thiếu niên thiên tài năm xưa, bất giác tìm tới hào quang của hắn và dùng nó làm điểm cân bằng cho chính mình.
Và bây giờ hắn đứng đây, vẫn kiên định như vậy, vẫn chú tâm như vậy, vẫn hiên ngang như vậy, thì trong lòng những kẻ vây xem này… lại càng là ngũ vị tạp trần.
Trên đài cao, Tiêu Chiến vui mừng gật đầu. Hắn là một trong số rất ít những người biết đẳng cấp thực sự của Tiêu Viêm, lo lắng là hoàn toàn không cần thiết phải xuất hiện.
Tiêu Thiên và Huân Nhi cũng thế. Một người là… khụ, lão sư của Tiêu Viêm, một người là… khụ… khụ… phú bà bao dưỡng hắn, bọn họ biết thanh niên mặc áo bào đen kia dư sức làm được việc này, cho nên… không có gì phải lăn tăn cả.
Chỉ có đám khán giả vô tri, và cả vị trắc nghiệm quan từng tận mắt nhìn thấy ngôi sao mai này bay lên, rồi cũng chính hắn từng chút, từng chút một chứng kiến nó lụi tàn đi, là lộ ra lo lắng mà thôi.
Mà, cũng khó trách bọn họ khó nén cảm xúc như vậy, bởi vì nếu hôm nay Tiêu Viêm không tranh thủ được cái cơ hội cuối cùng này, thì kỳ tích sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện nữa. Bởi vì mất đi tư cách tham gia Lễ Thành Nhân, đồng nghĩa với bị "đày" ra bên ngoài làm kinh doanh, ngày sau Tiêu đại thiên tài sẽ chỉ còn là câu chuyện cười được người khác vô tình nhắc tới mà thôi.
Cứ như thế, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tiêu Viêm sải bước đi ngang qua sân huấn luyện, bàn tay chậm rãi đặt lên Trắc Thí Thạch.
Tấm bia đá lớn im lặng trong chốc lát, sau đó… cường quang đạn phóng!
Cũng là bốn chữ vàng, tuy không chói mắt bằng Huân Nhi trước đó, nhưng sức nặng của nó lại đủ để khiến trái tim tất cả những người đang có mặt tại hiện trường phải ngừng đập một nhịp, bởi vì bốn chữ kia vậy mà lại là..
“Đấu Khí bảy đoạn!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . .