Buổi tối, trong phòng riêng của Tiêu Thiên trên tầng cao nhất của phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ tổng bộ.
“Nói như vậy, Dung nhi là bị hai cường giả thần bí có thực lực… ít nhất Đấu Vương, thậm chí không loại trừ khả năng đã đạt đến Đấu Hoàng bắt đi, đúng không?”
“Từ những gì thám tử của chúng ta điều tra được thì suy đoán này có… năm thành là sự thật, Vô đại nhân.” - Nhã Phi gật đầu đáp, chỉ là giọng nói có chút mất tự nhiên.
Bản thân cũng là người trên người, nàng hiểu rằng một suy đoán đậm màu năm ăn - năm thua như thế này chưa và sẽ không bao giờ đủ để khiến người phía trên hài lòng. Đáng tiếc, dù đã cử đi những người tốt nhất, bằng tốc độ nhanh nhất và cố gắng bằng sức lực cao, nhưng thời gian quá mức có hạn, nàng và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ cũng lực bất tòng tâm mà thôi.
Lộp cộp… lộp cộp… lộp cộp…
“Đấu Vương, hư hư thực thực Đấu Hoàng…” - Các ngón tay Tiêu Thiên liên tục gõ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào… khoảng không trước mặt, vừa là để quan sát bảng thuộc tính Nữ Thần mà chỉ có hắn nhìn thấy, vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng: “Danh tính, mục tiêu, thủ đoạn của đối phương hoàn toàn không rõ; tính mạng “đã” và “đang” chưa xảy ra vấn đề, nhưng khả năng “sẽ” còn ở mức rất cao, đồng thời các nguy cơ khác vẫn luôn hiện hữu; quan trọng nhất là thời gian cùng dữ liệu hiện có quá ít để làm ra được đối ứng thích hợp...”
Đối phương là ai, đến từ đâu, ra tay nhằm mục đích gì, sử dụng loại thủ đoạn nào v.v. mọi thứ đều vẫn đang là dấu chấm hỏi, trong bối cảnh hắn cần tất cả nhân lực và vật lực dồn sức cho siêu sự kiện Ước hẹn ba năm sẽ đến hạn vào sáng ngày mốt, hắn thực sự đã hết cách.
“Thôi, đã nghĩ không ra thì tuyệt đối không nghĩ, tốn công sức và thời gian!” - Chốt hạ một câu chắc nịch trong lòng, ánh mắt Tiêu Thiên nhanh chóng khôi phục tiêu cự trên người Nhã Phi: “Dù sao cũng phải cảm ơn Nhã Phi tiểu thư và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, ân tình này Tề Thiên Cung chúng ta nhớ rồi, có dịp thích hợp sẽ trả lại các ngươi.”
“Cái đó… đa tạ Vô đại nhân có lòng, nhưng vô công bất thụ lộc, chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, chưa dám nói hai chữ ân tình với ngài.” - Nhã Phi lắc đầu từ chối.
Tiềm lực và sức lực Tề Thiên Cung ra sao, Nhã Phi tin rằng nàng và gia tộc Mễ Đặc Nhĩ hiểu rõ hơn những người khác rất nhiều. Nếu chỉ chút việc nhỏ này đã muốn người ta nhớ ơn, sợ rằng sau này sẽ khó tiến xa với nhau lắm.
“Ừm, nếu ngươi đã nói như vậy thì…”
Soạt!
“...cái này cho ngươi, xem như tiền trà bánh và phí cầu đường đi, không cần nghĩ nhiều.”
Nói, Tiêu Thiên lật tay lấy ra từ trong kho chứa đồ của hệ thống một trái… bóng bàn màu đen thui như cục than đưa ra trước mặt Nhã Phi.
“Đây là… cái… cái này…” - Nhã Phi có chút bất ngờ, nhưng rồi rất nhanh liền biến thành sửng sốt, cũng còn may là nàng vẫn kịp đưa cả hai tay lên bịt miệng chính mình để ngăn không cho bản thân thét lên thất thanh.
Nếu trí nhớ nàng không xảy ra sai lầm, mà gần như chắc chắn là không hề có sai lầm nào cả, thì cái “cục than đen” này chính là…
“Không sai, chính là Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán đấy.” - Tiêu Thiên gật đầu: “Cầm lấy đi. Nhớ chưa dùng thì cứ để nguyên như thế này tránh cho dược hiệu bị trôi đi, khi nào sử dụng hãy bóc vỏ ra.”
Tất cả những người từng biết đến sự tồn tại của Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán đều xem trọng nó, nhưng riêng đối với Tiêu Thiên kẻ sở hữu cả dây chuyền sản xuất thứ này hàng loạt thì cũng không gì hơn thế này.
Dù sao mỗi lần Mộc Ánh Tuyết ngồi xuống khoa chân múa tay một tiếng đồng hồ là lại có thêm, mà bản thân hắn một tháng mới phải ăn một lần, không tranh thủ dùng đi thu phục nhân tâm lúc danh tiếng còn nóng thì giữ mà tế à.
Về phần lo lắng bị người ta giải mã ngược từ sản phẩm ra cấu tạo và thành phần, thì như đã từng đề cập qua, điều kiện “cần và đủ” nếu muốn luyện Tân Dược là phải sở hữu tri thức cao trên cả hai mảng Dược lẫn Độc. Nơi khác chưa dám chắc, chứ riêng tại Gia Mã Đế Quốc này người có đủ khả năng đó vẫn chưa ra đời đâu.
Ngoài ra, đừng quên Mộc Ánh Tuyết còn sở hữu thủ đoạn chống “vi phạm bản quyền” từ vị diện cấp cao lợi hại đến mức tinh thần lực của Dược Hoàng đều không thể vượt qua.
Nói tóm lại là muốn đan phương của Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán, trừ phi Tiêu Thiên nguyện ý đưa ra, còn dùng thủ đoạn ma đạo thì xin lỗi, hoàn toàn là phí công mà thôi.
“Cái kia… Vô đại nhân…” - Nhã Phi ngập ngừng.
Lý trí nói với nàng rằng “đừng nên lấy” bởi vì một khi dùng và bị nghiện cái cảm giác tu luyện như gió rồi thì vĩnh viễn sẽ chạy không khỏi lòng bàn tay đối phương đâu. Nhưng cùng lúc đó, trái tim của một người đã hai mươi tuổi mà vẫn chỉ lẹt đẹt tại nhất tinh Đấu Giả lại thôi thúc Nhã Phi “nhanh vồ lấy thứ nhỏ bé kia đi, nó thế nhưng mà có thể giúp ngươi tu luyện nhanh hơn, qua đó trở nên mạnh mẽ hơn, tuổi thọ lâu dài hơn và quan trọng nhất là thanh xuân bền vững hơn đấy”.
“Cầm lấy đi, ngại cái gì.” - Không hề biết hai “tiểu Nhã Phi” một trắng, một đỏ đang đậu hai bên bờ vai nàng cãi qua cãi lại, Tiêu Thiên cứ thế vừa cười vừa nhét đan dược vào tay nàng: “Về sau cần cứ nói, ta cũng không phải loại người bất cận nhân tình tới mức keo kiệt vài viên đan dược cấp bốn với một mỹ nhân hiếm gặp như ngươi.”
“A! À… cái kia… vậy… vậy xin cảm ơn… cảm ơn Vô đại nhân.” - Bị Tiêu Thiên “thả thính” bất thình lình, một người đã từng nhận không ít lời tỏ tình như Nhã Phi đều nhịn không được lắp bắp.
“Đừng hiểu lầm, không phải ta tán tỉnh ngươi đâu.” - Cảm thấy cần phải làm rõ tình huống, Tiêu Thiên cười xua tay: “Ta luôn quan niệm phàm là nữ nhân, bản thân mỗi người đều đã là một vưu vật, đặc biệt là vừa thông minh, vừa xinh đẹp lại biết làm người như ngươi thì càng không nên bởi vì dương thọ có hạn mà sớm nở tối tàn.
Mà, nếu ngươi vẫn còn lấn cấn trong lòng thì cứ xem viên đan dược này như… cam lộ* đi, ta đơn giản là có dư nên đem nó tưới lên người ngươi để lưu giữ cho thiên hạ một đóa hoa xinh đẹp thôi, được không?”
Cách giải thích… đầy tính nhân văn, đậm màu triết học của Tiêu Thiên vừa ra, những run rẩy và lắp bắp của Nhã Phi lập tức bay biến đi đâu mất, thay vào đó là một cái nhướng mày ngạc nhiên, xen lẫn chút… u oán.
Ngạc nhiên là bởi “may quá, cho ta đan dược không phải vì hắn muốn tán tỉnh ta!” nhưng lại u oán “vì cái gì hắn không tán tỉnh ta chứ!? khen đến như vậy nhưng lại nói không tán tỉnh ta là có ý gì?”
Logic của nữ nhân, bất kể là thời - không nào, đều luôn Thần như vậy!
Im lặng nhìn theo bóng lưng “chẳng hiểu vì sao luôn có cảm giác nàng không vui” của Nhã Phi biến mất sau cánh cửa được Mộc Ánh Tuyết khép lại, vẻ mặt Tiêu Thiên nhanh chóng biến trầm.
“Bất kể hai kẻ kia là ai, đến từ thế lực nào, một khi đã dám đụng tay đụng chân vào Nữ Thần nhà ta thì nên sẵn sàng gánh chịu hậu quả… chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng đi.”
Mà, đó là chuyện về sau hãy nói, còn hiện tại… muộn rồi, đi tu luyện thôi.
. . .
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác tại Đế Đô.
“Nữ vương Mỹ Đỗ Toa, Vân Vận, Diêm Thành, Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán…” - Chậm rãi lật xem những giấy tờ trên bàn, hai mắt Huân Nhi càng lúc càng trở nên sáng hơn, đến mức từ ban đầu im lặng suy nghĩ, đến hiện tại đã nhịn không được lẩm bẩm ra miệng: “Cái tên Vô và thế lực gọi Tề Thiên Cung này… thật đúng là đáng tò mò a!”
“Theo ngu kiến của lão hủ thì đám người này rất có thể giống như chúng ta…” - Nãy giờ vẫn luôn im lặng, nhưng không hiểu vì lý do gì lão đầu gọi Lăng thúc thúc bỗng nhiên lên tiếng.
“Giống như chúng ta…” - Huân Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lóe những ánh sáng không hề phù hợp với lứa tuổi của nàng: “...ý ngươi là giống về thế lực phía sau, hay giống về mục đích đến Gia Mã Đế Quốc này?”
“Tin chắc tiểu thư cũng đã nhận ra cách bọn họ từng bước tiếp cận, sau đó xây dựng quan hệ với các siêu cường giả của Gia Mã Đế Quốc rất thành thục và tự nhiên, không hề giống người bản địa luôn có xu hướng sợ sệt, thậm chí là thần thánh hóa những kẻ sở hữu thực lực Đấu Hoàng. Đây là yếu tố thứ nhất.
Yếu tố thứ hai nữa là theo thời điểm Ước hẹn ba năm càng lúc càng gần, thần bí nhân tên Vô kia không chỉ công khai ủng hộ Tiêu Viêm thiếu gia bằng cách mở một bàn cá cược với Vân Vận, mà còn tự mình di chuyển một mạch từ Diêm Thành ở đầu bên kia Gia Mã Đế Quốc tới thẳng Đế Đô bên này, đồng thời chẳng ngần ngại bại lộ thực lực, thủ đoạn, tiềm năng v.v. rất nhiều thứ trước mặt mọi người trên Đại hội Luyện Dược Sư, một loạt hành động mà theo lão hủ thấy, là nhằm mục đích muốn kết thân với Tiêu Viêm thiếu gia.
Yếu tố thứ ba, lão hủ không phủ nhận tiềm năng rất cao của Tiêu Viêm thiếu gia, nhưng trong mắt một kẻ có khả năng hiệu lệnh Đấu Hoàng đỉnh phong như Mỹ Đỗ Toa, lại có thuộc hạ luyện ra Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán thì xin lỗi lão hủ nói thẳng, từng đó chưa là gì cả.
Từ ba yếu tố kể trên, lão hủ cho rằng… Tề Thiên Cung rất có thể là tên giả của một nhà nào đó trong Viễn Cổ Bát Tộc chúng ta, và mục đích của họ không gì khác ngoài Đà Xá Cổ Đế Ngọc!”
“Ừm, ta nghĩ chúng ta nên gặp kẻ tên Vô kia một lần, xem thử hắn là ai mới được.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . .
*Cam lộ: sương mưa ngon ngọt, ý nghĩa mang điềm lành cho thiên hạ thái bình. Ngoài ra, nước trong bình của Quan Thế m Bồ Tát cũng chính là cam lộ.
0