0
Nguyệt hắc, phong cao.
Trên một đỉnh núi vắng vẻ không người, hai nam nhân đang ngồi quây quần bên nhau.
Sẽ chẳng có gì đặc biệt để nói nếu một người trong đó không… trần như nhộng ngồi xếp bằng đằng trước, người còn lại cũng trong tư thế tương tự ngồi phía sau, hai bàn tay đặt lên hai vai người trước.
Tình cảnh thật mẹ nó cay con mắt a!
Đêm hôm không có việc gì làm kéo nhau lên đây chơi trò thoát y!? Thoát y thì cũng thôi đi, nhưng vì cái gì lại là hai nam!? Thôi được rồi, đầu năm nay xã hội đã dần cởi mở, chỉ cần chân thành tha thiết và biết nghĩ cho nhau thì hai nam cũng không thành vấn đề, chỉ là… không trải nổi cái chiếu hay cái chăn gì đó ra cho nó đỡ dơ, đỡ đau à, cứ đất lạnh thế mà triển không sợ trầy da, tróc vẩy sao?
“Tiêu Thiên biểu ca, ta sẵn sàng rồi, ngươi tới đi!”
Tiêu Viêm cắn răng, nghiến lợi, một bộ không thành công thì thành nhân vô cùng quyết tuyệt khiến Tiêu Thiên đằng sau hắn lập tức nhịn không được tối tăm mặt mày.
Tới đi là tới cái mẹ gì!? Không phải đã nói chỉ là làm chút thủ pháp điểm huyệt để khơi thông kinh mạch sao, ngươi căng thẳng như thiếu nữ sắp mất trinh như vậy là có ý gì!? Lại nói, thiếu nữ sắp mất trinh người ta cũng không có nghiến răng, nghiến lợi, bóp cơ mông, gồng cơ mặt như vậy đâu!
Hơi lắc đầu ném hết những suy nghĩ vớ vẩn sang một bên, Tiêu Thiên…
“Ổn định hơi thở, thả lỏng thân thể, giữ vững tinh thần!”
...khẽ quát một tiếng rồi bắt đầu ra tay.
Chỉ thấy tay phải hắn giơ lên ngang mang tai, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại với nhau thành hình kiếm chỉ, sau đó…
Vụt!
Bụp!
...điểm mạnh một cái vào huyệt Giáp Tích sau gáy Tiêu Viêm, và…
Bịch!
...người sau cứ thế lăn ra đất b·ất t·ỉnh.
Xong! Đơn giản và hiệu quả!
Ừ thì đơn giản và hiệu quả, nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là không phải mới nói khơi thông kinh mạch sao, vì cái gì lại đ·ánh b·ất t·ỉnh người ta chứ!? Chẳng lẽ là muốn khơi thông... cái khác!? - Đáp án tất nhiên là không phải!
Mục đích thực sự khiến Tiêu Thiên đánh ngất Tiêu Viêm chính là để đoạt hắc sắc giới chỉ trên tay người sau.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Dược Tôn Giả, chúng ta ngày trước không thù, hôm nay chẳng oán, ta làm thế này cũng chỉ là vì muốn bảo vệ tính mạng của mình mà thôi. Mong ngươi luân hồi xong lại được làm một cường giả đỉnh thiên lập địa.”
Đừng hiểu lầm, không phải c·ướp trang sức tiền vàng gì đâu, mà thứ Tiêu Thiên muốn c·ướp chính là tàn hồn của “Dược Tôn Giả” Dược Trần đang trú đóng trong đó, cùng với Cốt Linh Lãnh Hỏa, ngọn lửa bài danh thứ mười một trên Dị Hỏa Bảng đấy.
Tạm thời chưa nói tới cái gì Dị Hỏa Bảng, cái gì Cốt Linh Lãnh Hỏa, thì… đúng vậy! Tiêu Thiên của hiện tại vốn không phải là “Tiêu Thiên biểu ca” của Tiêu Viêm theo nguyên tác, mà thực chất, hắn cũng giống như Tiêu Viêm, là một người Trái Đất xuyên không tới Đấu Khí đại lục.
Mặc dù cùng là người xuyên không với nhau, gọi là đồng hương cũng chẳng sai, thế nhưng giữa Tiêu Thiên và Tiêu Viêm lại tồn tại những khác biệt rất lớn.
Trong đó đáng phải kể đến nhất, chính là khác biệt về nhân sinh quan.
Tiêu Viêm không hề biết rằng toàn bộ nhân sinh của mình vốn chỉ là một cuốn sách được người ta bày bố, biên soạn và dẫn dắt sẵn. Còn Tiêu Thiên, thân là một kẻ từng đọc qua tiểu thuyết, xem qua truyện tranh, theo dõi qua anime, cày qua cả phiên bản phim truyền hình và thậm chí là chơi qua game Đấu Phá Thương Khung, thì hắn nắm rõ trọn vẹn từng gặp gỡ, từng cơ duyên và từng bước trưởng thành của Tiêu Viêm không sót một chi tiết nào cả.
Đây cũng chính là lý do vì sao mà dù cũng mang họ Tiêu, nhưng ánh mắt Tiêu Thiên lại cực kỳ hờ hững xuyên suốt sự kiện Nạp Lan Yên Nhiên và đoàn người Vân Lam Tông tới Tiêu Gia từ hôn lúc chiều, đơn giản là bởi nó đã sớm quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn được nữa với hắn rồi.
Khác biệt lớn thứ hai, bên cạnh khác biệt về góc nhìn nhân sinh, chính là ngón tay vàng!
Tất cả những người từng xem qua Đấu Phá Thương Khung đều biết, toàn bộ nhân sinh của Tiêu Viêm đều bị xoay vần quanh một hắc sắc giới chỉ, nơi trú ngụ tàn hồn của một vị Bát phẩm Luyện Dược Sư, người sở hữu đẳng cấp trước khi g·ặp n·ạn thậm chí cao tới Đấu Tôn đỉnh phong, đồng thời vẫn là chủ nhân của Cốt Linh Lãnh Hỏa, ngọn lửa bài danh thứ mười một trên tổng số hai mươi ba Dị Hỏa được liệt kê vào Dị Hỏa Bảng.
Sơ lược qua về Dị Hỏa Bảng một chút. Thì có thể hiểu đơn giản Dị Hỏa Bảng chính là một danh sách liệt kê những ngọn lửa có nguồn gốc ra đời, năng lực đặng trưng và hình thái không bình thường.
Trên Dị Hỏa Bảng có tổng cộng hai mươi ba loại Dị Hỏa được đề tên, và Cốt Linh Lãnh Hỏa, “một ngọn lửa màu trắng có nhiệt độ cực thấp, chỉ xuất hiện khi nguyệt thực xảy ra tại nơi âm lãnh nhất” chính là loại hỏa diễm được xếp vào vị trí số mười một.
Độ quý hiếm và sức mạnh của Cốt Linh Lãnh Hỏa là không thể bàn cãi, đáng tiếc, cả ngọn lửa màu trắng quỷ dị này, lẫn tàn hồn vị bát phẩm Luyện Dược Sư kia, bây giờ đều đã thuộc về Tiêu Thiên.
Ngón tay vàng của Tiêu Viêm là lão gia gia lợi hại, Tiêu Thiên không có. Nhưng bù lại, hắn cũng mang trên mình một ngón tay vàng cũng lợi hại không kém, hay ít nhất là hắn hy vọng thế, đó chính là Hệ Thống!
“Tích… đo lường thấy một đạo tàn hồn Đấu Tôn đỉnh phong, một hỏa chủng Dị Hỏa, ký chủ xác định thu về hay không?”
Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên bên tai đem Tiêu Thiên kéo trở về thực tại.
“Xác định!” - Không chần chừ cũng chẳng ngập ngừng chút nào, vô cùng quyết đoán nữa là đằng khác.
Phải! Hắn tốn công bày mưu tính kế từ trước, sau đó lại tự thân ra trận bằng một khả năng diễn xuất không thể nói là không xứng đáng giành tượng vàng Oscar, tất cả đều là vì giây phút này đấy, sao có thể không quyết đoán được chứ.
Bắt đầu từ việc mời một thằng nhóc mười lăm tuổi uống rượu mạnh để làm nó giảm đi sự minh mẫn trong cả đầu óc và thể chất; tới lớn tiếng dọa dẫm bằng cách nhắc đi nhắc lại hai chữ “diệt tộc” như một hậu quả tất yếu của hành động sốc nổi của nó sau đó; rồi lại tự mình đóng vai “người biểu ca thiện lành” khi mỉm cười, uống rượu, ôm vai, bá cổ và quan trọng nhất là chỉ cho nó cách giải quyết vấn đề; cuối cùng còn ép nó cởi hết quần áo trước mặt mình để đảm bảo về sau nó sẽ không tùy tiện bô bô cái miệng kể chuyện ở đây ra ngoài.
Hoa mỹ thì gọi đây là sách lược, còn dân dã hơn thì có thể nói là mưu hèn kế bẩn đến cực điểm. Thế nhưng Tiêu Thiên lại không hề hối hận chút nào, thậm chí một xíu cắn rứt trong lương tâm đều không có, đơn giản là bởi “n·ạn n·hân” của hắn tên là… Tiêu Viêm.
Theo như những gì xảy ra trong nguyên tác, thì bắt đầu từ hơn mười năm trước, Tiêu Viêm xuyên qua Đấu Khí đại lục mang theo linh hồn của một người trưởng thành, trong thân xác của một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch. Sẽ không có gì đáng nói nếu tên người trưởng thành kia đừng đêm đêm mò qua phòng một đứa bé gái chỉ mới bốn, năm tuổi để sờ mó con nhà người ta từ đầu tới chân bằng cái danh “ôn dưỡng kinh mạch và cốt cách” vẫn là liên tiếp hai năm liền.
Cả người được ba sợi đấu khí quèn thì ôn cái đầu cha nó chứ dưỡng, đồ cái thứ ấ·u d·âm vô liêm sỉ! Đổi tên thành Tiêu… Minh "béo" mẹ đi mới đúng với tính cách ấy.
Bé đã như thế, lớn lên lại tới chuyện ước hẹn ba năm với Nạp Lan Yên Nhiên vừa rồi nữa. Nếu Tiêu Viêm thật sự chỉ là một thằng nhóc dị giới mười lăm tuổi không hơn không kém thì cũng thôi đi, xem như thiếu niên nhiệt huyết, máu nóng lên đầu mà làm ra chuyện như vậy. Du di gọi là vừa đáng trách, mà vừa đáng thương cũng được.
Thế nhưng một lần nữa nhắc lại thân phận “xuyên không giả” của Tiêu Viêm. Trước khi xuyên qua không rõ là bao nhiêu tuổi, nhưng nếu đã ý thức được bản thân là người xuyên không, lại cộng thêm mười lăm năm sống ở bản địa, thì chắc chắn là tuổi tác thật của hắn chẳng thể nào nhỏ hơn con số ba mươi được rồi.
Đấy, già cái đầu như thế còn làm việc không có suy nghĩ, không biết tính toán thiệt hơn, vì chút mặt mũi rách của bản thân mà không ngại đem cả gia tộc đẩy vào nguy cơ vạn kiếp bất phục thì đúng là… nói dân trí thấp lại tự ái!
Trên đây cũng mới chỉ là hai trong số vô vàn ví dụ về cái độ ocschos và trẻ trâu của Tiêu Viêm, về sau còn liên quan đến nữ nhân nữa thì thôi, nhiều vô số kể, viết ra chắc thành bài sớ mất. Đâu phải vô duyên vô cớ người ta gọi "Viêm Đế" Tiêu Viêm và "Chạn Vương" Tiêu Viêm đâu.
Nên là… thôi, trở lại với Tiêu Thiên.
“Tích… do năng lượng đầu vào quá lớn, quá trình thu về có thể sẽ tốn nhiều thời gian, xin ký chủ vui lòng không rời tay khỏi vật phẩm.”
Nghe được thông báo từ Hệ Thống, Tiêu Thiên tiện tay đeo luôn chiếc nhẫn vào một ngón bất kỳ, sau đó… uống rượu ngồi chờ.
Nhắc tới rượu, trước đó hắn có nói qua với Tiêu Viêm rằng rượu này là sản phẩm “đặc chế” không thể tìm thấy trên thị trường. Lời này ngược lại là thật 100% chứ không có mánh khóe gì cả.
Điểm đặc biệt của loại rượu này là nó được pha vào một lượng vừa đủ… hợp chất gây ảo giác tương tự như t·huốc l·ắc, nước tím phiên bản dị giới. Uống ít một như cái cách Tiêu Thiên làm thì hiệu quả sẽ không rõ rệt, thậm chí còn giúp giải tỏa căng thẳng, chứ ngửa cổ rót như Chí Phèo… à, như Tiêu Viêm uống trước đó thì đầu óc không ra vấn đề mới là lạ ấy. Chẳng thế mà lần đầu sau khi nốc lấy một ngụm lớn, hắn đã chẳng chút ngần ngại gân cổ lên mắng Tiêu Thiên đấy thôi. Tác dụng tổng hợp của tâm tình không vui cộng thêm bị rượu kích thích đấy.
“Tâm tính như chiếc chiếu mới mua, chưa từng trải a... hửm!?”
Sột! Soạt!
Đang lúc Tiêu Thiên vừa nhấm nháp rượu ngon, vừa chờ Hệ Thống làm việc, thì tiếng bước chân bất ngờ vang lên phía sau hắn. Đáng nói là, dù âm thanh có người đến rất rõ ràng, nhưng Tiêu Thiên lại không hề tỏ ra lo lắng hay động đậy gì cả, trước sau vẫn yên lặng uống rượu như vậy. Thậm chí, hắn còn chẳng buồn đắp dùm cái áo che chỗ n·hạy c·ảm cho Tiêu Viêm biểu đệ đang trần như nhộng nằm bên cạnh nữa.
Soạt! Soạt!
Tiếng chân càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ, chứng tỏ người kia đã càng lúc tiến tới càng gần, đến nỗi thông qua ánh trăng và ánh lửa le lói của đống lửa được đốt từ lúc trời bắt đầu tối, đã có thể nhìn ra bóng dáng của kẻ đến là một người trưởng thành được che kín trong trang phục đen rộng thùng thình, trên đầu đội một chiếc nón rộng vành lớn có mành xung quanh.
“Đến rồi à, hơi muộn nhé!” - Bình tĩnh chờ cho Hắc Y Nhân kia tới sát sau lưng mình, Tiêu Thiên mới mở miệng nói một cậu như vậy.
Hóa ra là người quen chứ không phải kẻ lạ mặt a!
“Chủ nhân!” - Hắc Y Nhân bất thình lình quỳ một chân xuống, đầu cúi thấp, giọng cực kỳ cung kính: “Thuộc hạ đã đến từ sớm, chỉ là thấy chủ nhân và nam nhân này còn có việc bận với nhau nên mới không lộ diện thôi ạ.”
Mặc dù hơi lạnh lùng và thiếu cảm xúc, nhưng cái giọng lanh lảnh, pha chút thánh thót này chắc chắn là nữ nhân không thể nghi ngờ!
Mà, đối với lời giải thích của hắc y nhân, Tiêu Thiên không có bất kỳ bình luận nào. Chỉ là nghe được cách xưng hô “chủ nhân” và “thuộc hạ” kia, trong lòng hắn nhịn không được nhớ lại chút chuyện cũ, ánh mắt bất giác nhìn về phía vầng trăng mới ló dạng sau màn mây trên bầu trời.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . .