0
Một đêm không lấy gì làm yên bình cứ thế trôi qua.
Đáng nói là, khác với bình thường luôn phải chào ngày mới bằng những cái vươn vai và thở dài đầy mệt mỏi sau cả đêm tu luyện nhàm chán. Hôm nay, lịch trình của Tiêu Thiên lại bị cắt ngang từ khá sớm bởi...
Cộc! Cộc! Cộc!
“Tiêu Thiên biểu ca, huynh... dậy chưa?”
...những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng và một giọng nói đầy ôn nhu.
“Tiêu Ngọc biểu muội a, chờ ta một lát!” - Nhận ra chủ nhân giọng nói kia là ai nên Tiêu Thiên không vội ra mở cửa. Thay vào đó, hắn phất tay ra hiệu cho Mộc Ánh Tuyết chuẩn bị phần dị dung và trang phục nha hoàn của nàng: "Mà cô nàng này qua đây làm gì sớm thế nhỉ, chẳng lẽ... liên quan tới chuyện hôm qua sao?"
Cộc! Cộc! Cộc!
“Tiêu Thiên biểu ca, trời sáng rồi…”
“Ta dậy rồi đây…”
Kéttt…
Mang theo bộ mặt ngái ngủ, Tiêu Thiên bước ra mở cửa. Và dưới những tia nắng sớm của ngày mới, hòa cùng với tiếng chim chóc hót vang và bầu không khí vẫn còn se lạnh là...
“Chào buổi sáng, Tiêu Thiên biểu ca!”
...một mỹ nhân với đôi chân dài miên man nổi bật đang mỉm cười đằm thắm với hắn.
Mỹ nhân tại Tiêu Gia không nhiều, Huân Nhi tính một, Tiêu Mị miễn cưỡng cũng có thể tính là hai, nhưng vừa xinh đẹp rạng ngời, vừa thanh xuân tịnh lệ, lại sở hữu đôi chân thon, dài, trắng mịn màng không tì vết như những gì Tiêu Thiên đang nhìn thấy đây thì đích thị chỉ có thể là Tiêu Ngọc mà thôi.
Bất giác, Tiêu Thiên nhịn không được mang hình ảnh đẹp đẽ trước mắt ra so sánh với ký ức kiếp trước của mình và giật mình phát hiện…
“Ngọc Trinh không có cửa a! Thậm chí đến cả... Yua Mikami đại nhân cũng chỉ miễn cưỡng đứng ngang hàng mà thôi.”
...đều là mỹ nữ, nhưng khí chất khác biệt chính là không giống nhau rồi.
“T-Tiêu Thiên biểu ca, muội… muội vào được không?”
Sáng sớm tới gõ cửa phòng nam nhân đã ngại, hiện tại bị Tiêu Thiên chăm chú nhìn chằm chằm hết từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, Tiêu Ngọc thật sự là muốn độn thổ luôn á.
“A! À, khụ… mời ngươi vào !”
Ho khan một tiếng đem những ký ức tốt đẹp về đất nước Nhật Bản xinh tươi và bộ môn nghệ thuật triệu người mê đặc trưng của họ ném ra khỏi đầu, Tiêu Thiên quay người dẫn Tiêu Ngọc vào phòng, cứ thế để mặc cửa chính cứ mở toang như vậy, tránh cho người khác lại có cơ hội dèm pha hai người quan hệ bất chính.
Thân là nữ nhân, đương nhiên Tiêu Ngọc cũng để ý chi tiết nhỏ này. Đem so sánh với Tiêu Viêm tên háo sắc vô liêm sỉ kia, nàng càng cảm thấy khâm phục sự “chính trực” của Tiêu Thiên. Chỉ là…
“Nàng ta… sẽ không phải là ở đây cả đêm chứ?”
...vừa vào phòng đã thấy Mộc Ánh Tuyết có mặt từ lúc nào, trong lòng Tiêu Ngọc không thể không dâng lên một ý nghĩ kỳ quặc như vậy.
Tuy rằng có thể giải thích rằng nha hoàn là những người có trách nhiệm phải tới hầu hạ chủ nhân các nàng vấn đề vệ sinh cá nhân và dọn dẹp phòng ốc vào buổi sáng, nhưng từ cái cách mà xung quanh chưa hề có dấu hiệu được quét dọn, tới việc tự thân Tiêu Thiên ra mở cửa cho nàng với bộ mặt ngái ngủ, Tiêu Ngọc hoàn toàn có cơ sở để tin rằng Mộc Ánh Tuyết không phải là sáng nay mới tới, mà khả năng cao là… cả đêm qua đều chưa từng đi a.
Vừa ở trên khen “chính trực” chưa dứt lời, xuống dưới đã vướng ngay cái hiềm nghi giữ gái trong phòng qua đêm rồi!
Nhận ra ánh mắt có chút “quái dị” từ Tiêu Ngọc về phía Mộc Ánh Tuyết, Tiêu Thiên lập tức…
“Xin lỗi vì phòng ốc có hơi bừa bộn.”
...một tay phất phất ra hiệu cho Mộc Ánh Tuyết chuẩn bị trà, tay còn lại làm động tác mời Tiêu Ngọc ngồi, đồng thời…
“Mà, ngươi sang tìm ta sớm như vậy có chuyện gì quan trọng không, Tiêu Ngọc biểu muội?”
...miệng thì hỏi chuyện để đem sự chú ý của nàng kéo ra khỏi Nữ Thần nhà hắn.
Dù sao Mộc Ánh Tuyết chỉ là đóng giả nha hoàn nên Tiêu Thiên cũng không yêu cầu nàng phải dọn dẹp nhà cửa hay hầu hạ gì hắn cả. Hiện tại nghĩ lại… có sai lầm, phải rút kinh nghiệm!
Cũng còn may là ngoại hình đã qua dị dung và cái mác “câm - điếc bẩm sinh” rất biết cách khiến người khác an tâm và đồng cảm, thể hiện ở việc Tiêu Ngọc chỉ nhìn qua Mộc Ánh Tuyết hai giây liền mất đi hứng thú.
“Quan trọng với huynh thì chắc là không, nhưng với muội lại là cực kỳ, cực kỳ quan trọng.” - Vừa nở một nụ cười tươi tắn, Tiêu Ngọc vừa vung tay đem nào chén, nào bát, rồi thì một món canh, hai món mặn cùng với một bình rượu nhỏ bày ra bàn: “Hôm qua huynh cứu muội một mạng, ngàn vạn lời cảm ơn đều không đủ. Tiếc là trên người muội không có cái gì đáng giá, chút bản lĩnh quèn này chắc cũng chẳng giúp được huynh bận bịu gì, nghĩ tới nghĩ lui cả đêm, sáng nay muội mới quyết định cố ý dậy sớm chuẩn bị ít thức nhắm, xem như mượn rượu thay lời muốn nói với huynh.
Không phải cao lương mỹ vị gì nhưng đây thật sự là lòng thành của muội, hy vọng huynh sẽ không chê.”
Từ màu sắc bắt mắt, tới mùi hương nồng nàn, rồi cách đóng gói kỹ càng và cuối cùng là bảo quản cẩn thận, xem ra Tiêu Ngọc đã bỏ không ít thời gian, công sức và cả tâm huyết vào những món ăn này đâu.
Muốn lòng thành có lòng thành, muốn tâm ý có tâm ý!
Tuy nhiên, có một thứ lại thu hút Tiêu Thiên hơn tất cả những món ăn trên bàn, đó chính là loại “ma thuật” mà Tiêu Ngọc dùng để bày những đồ ăn, thức uống này ra.
“Không hổ là đệ tử Già Nam học viện, nhẫn trữ vật đều có.” - Trong lòng nhịn không được thở dài một câu cho cái kiếp nghèo của mình, ngoài mặt Tiêu Thiên lại khẽ gật gù đáp: “Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ mà thôi, không có cái gì ân hay nghĩa đáng nói cả. Ngươi không cần phải để bụng nhiều như vậy đâu.
Về phần những thức nhắm này… ngươi đã có lòng thì ta cũng có dạ, nhưng chỉ lần này thôi đấy. Đều là người một nhà với nhau, giúp được gì thì cứ giúp, còn cảm ơn hay hồi báo loại chuyện này về sau vẫn là đừng nói thì hơn.”
Dứt lời, Tiêu Thiên không chút ngần ngại cầm lấy đũa và gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai ngon lành như muốn khẳng định với Tiêu Ngọc rằng “lòng thành của muội, ta nhận!”
Đùa giỡn! Hắn nghèo thật đấy, nhưng không hề ngu. Những thức ăn này toàn là thịt ma thú và linh cốc, ăn vào vừa có lợi cho thân thể, vừa có ích cho tu luyện, ngu mới không ăn đâu!
Còn nhẫn trữ vật, loại nhẫn có không gian lớn bên trong để chứa đồ, thì bởi vì nó không chỉ quý, mà còn hiếm, vẫn là cái loại quý hiếm “có tiền cũng không mua được” theo đúng nghĩa đen ấy, nên đương nhiên là Tiêu Thiên… không có rồi.
Ăn còn chưa đủ no, ở đó mà nhẫn với chẳng dây chuyền!
Bù lại, hắn có một cái Hệ Thống tự mang theo không gian chứa đồ của nó, nên hâm mộ thì hâm mộ thế thôi chứ Tiêu Thiên cũng chẳng có chút ý tưởng với nhẫn trữ vật của Tiêu Ngọc cả.
Trở lại với câu chuyện về đồ ăn, thức uống.
Không hề bá đạo như cái cách hắn quát quỳ Tiêu Viêm và giành hết phần mở miệng của Huân Nhi chút nào, đã có một khoảnh khắc mà thái độ “rất dễ nói chuyện” của Tiêu Thiên khiến Tiêu Ngọc phải sững sờ, nhưng rồi rất nhanh nàng liền tỉnh lại.
“Tiêu Thiên biểu ca nói không sai!” - Nói, Tiêu Ngọc cầm lấy bình rượu rót ra hai ly, một cho nàng, một còn lại tất nhiên là cho Tiêu Thiên: “Đều là người trong nhà, mong sau này sẽ được huynh chiếu cố nhiều hơn.”
“Cùng cố gắng. Cạn ly!”
“Cạn ly!”
Keng!
…
Bởi vì một không tư tâm, hai chẳng tư tình, nên sau khi cùng Tiêu Thiên dùng tốc độ không nhanh không chậm giải quyết hết thức ăn và rượu, Tiêu Ngọc liền chủ động rời đi. Mục đích hôm nay nàng đến đây đã đạt được, không cần thiết phải nấn ná thêm nhiều làm phiền người ta. Nếu có việc cần tới tìm hắn sau cũng được, dù sao Tiêu Thiên rất dễ nói chuyện mà.
Ở hướng ngược lại, Tiêu Thiên cũng không lý do gì giữ Tiêu Ngọc ở lại, cộng thêm việc trong lòng hắn còn mang áy náy khi người ta bị lừa vẫn bỏ công chuẩn bị một bữa thịnh soạn cho hắn, nên là… để cho nàng về thôi.
“Sau này tìm cơ hội đền bù cho nàng mới được, chứ cứ mặc kệ cảm giác tội lỗi này thì trước sau gì cũng trở thành tâm ma mất.”
Không dám tự nhận là quân tử, nhưng tiểu nhân bỉ ổi thì tuyệt đối không thể làm. Bất đắc dĩ phải “dùng” Tiêu Ngọc trong kế hoạch hãm hại Tiêu Viêm, Tiêu Thiên thật sự đã giẫm lên ranh giới làm người của chính mình.
Về phần bữa ăn “đầy tâm ý” của Tiêu Ngọc ngày hôm nay, không nhận thì chắc chắn sẽ ra vấn đề. Mà nhận thì… dù lợi thân, nhưng hại tâm thần a.
Mà thôi, nay không được thì mai, mai không được thì mai nữa, luôn sẽ có một ngày hắn trả được lỗi lầm mình gây ra cho Tiêu Ngọc, bất kể nàng có biết hay không.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com. . .