Tề Thiên Môn mọi người đều kéo nhau đi tu luyện, Kurumi lại đóng cửa “bế quan” trong phòng, cả một sân ký túc rộng lớn vậy mà chỉ còn Huân Nhi, Hổ Gia và Ngô Hạo ba người với nhau. Đương nhiên, xa xa bên ngoài hàng rào, vài cô nàng xinh đẹp ngực đeo huy chương hình trăng lưỡi liềm của Linh chốc chốc lại đi ngang qua một cách hết sức có tâm không thể tính là tân sinh rồi.
“Sáng thì đông đúc mấy chục người, nhoáng một cái liền không còn ai, cảm giác có chút kỳ quặc.” - Hổ Gia vừa nhấp một ngụm trà, vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Nói tới kỳ quặc, các ngươi thấy tên Bạch Phong kia có chút vấn đề không?”
“Vấn đề… là vấn đề gì?” - Ngô Hạo một mặt nghi hoặc hỏi.
“Ngươi nghĩ xem, Bạch Phong nhìn thế nào cũng không giống loại người lỗ mãng, còn tình huống lúc đó Huân Nhi cũng chẳng nặng lời hay cay nghiệt gì hắn, thế mà chẳng hiểu sao tên kia lại tỏ ra vô cùng tức giận, đến mức loại chuyện cẩu huyết kiểu tỏ tình thất bại liền động thủ đánh người đều làm ra được.” - Hổ Gia lắc đầu đáp: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy không bình thường.”
0