Rừng rậm âm u mà tĩnh lặng. Trên một cây cổ thụ lớn, có năm bóng người đang phân tầng đứng trên các cành khác nhau, cả người nép sát vào thân cây, ánh mắt sắc bén liên tục đảo quanh, hô hấp chậm, thấp mà kéo dài.
“Lý Khâm đại ca, chúng ta đã trốn ở đây một giờ rồi. Nếu còn tiếp tục trốn sợ rằng không phải là cách đâu.” - Một trong năm người bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói tỏ ra khá căng thẳng.
“Còn tận một tiếng nữa lận, lo cái gì!” - Nghe thấy đồng đội lên tiếng, một tên khác trông có vẻ già dặn và lão luyện hơn trong năm người thấp giọng đáp: “Chiến lược này sớm đã được cả bốn thủ lĩnh thông qua, bao gồm đường cả Bạch Phong của ngươi. Nếu Bạch Sơn ngươi cảm thấy không ổn, sao từ đâu không lên tiếng đi.”
“Không phải ta có ý kiến. Chỉ là…” - Bạch Sơn có chút bất đắc dĩ đáp: “Chỉ là thực lực Bạch Đội chúng ta mạnh như vậy, ra ngoài tùy tiện hạ gục một tổ đội khác chẳng phải nhanh, gọn, hiệu quả hơn sao? Cẩn thận không bao giờ là sai ta biết, nhưng trốn trốn tránh tránh như thế này rất tổn hại tinh thần a!”
0