0
“Theo nguyên tác, bộ xương khô này nên thuộc về một lão đầu gọi Thiên Hỏa Tôn Giả, còn hỏa diễm vô hình này chính là ấu thể của Vẫn Lạc Tâm Viêm đi.” - Ánh mắt chớp chớp đánh giá tình hình một lát, Tiêu Thiên chợt lắc đầu cười: “Dược Lão ngủ say vì thủ hộ Tiêu Trẻ Trâu chống lại “đại ca” Vẫn Lạc Tâm Viêm, nhân vật chính làm sao tiếp tục một đường bá đạo bây giờ? - Đơn giản thôi, làm ra một Thiên Hỏa Tôn Giả đóng thế vai lão gia gia tạm thời là được chứ gì.
Thế lấy mất Vẫn Lạc Tâm Viêm khiến Phần Thiên Luyện Khí Tháp vô dụng, biến nội viện sa sút thì làm sao bù? Không bù fan sẽ chửi nhân vật chính là ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏ, bất nhân bất nghĩa a? - Càng dễ, không còn “đại ca” Vẫn Lạc Tâm Viêm thì làm ra một “tiểu đệ” Vẫn Lạc Tâm Viêm tác dụng yếu hơn chút xíu, nhưng thắng ở cơ hội để nội viện bồi dưỡng cảm tình với nó, sau này sẽ có một thủ hộ giả trong nhà là ổn cả thôi.”
Nghĩ tới đây, Tiêu Thiên nhịn không được khịt mũi một cái đầy khinh thường.
“Lão Thổ Đậu a lão Thổ Đậu! Ngươi bất kể mặt mũi, bất chấp luôn cả logic để tẩy trắng cho Tiêu Trẻ Trâu thì cũng thôi đi, nhưng thánh mẫu tới mức “bồi dưỡng cảm tình với dị hỏa” đều phun ra được thì bố cũng lạy mày.