0
Từng có kinh nghiệm đi xuyên qua U Minh Chi Địa một lần nên Tiêu Thiên không gặp bất kỳ khó khăn gì trên đường. Hắn và Wanda cứ thế một đường thẳng tắp lao vun v·út không ngừng không nghỉ, mãi cho đến khoảng một giờ sau khi mặt đất bên dưới bắt đầu chuyển từ ẩm thấp xác xơ bình thường sang nhầy nhụa những bùn lầy đen thui đặc trưng của U Minh Chiểu Trạch, hai người mới bắt đầu giảm dần tốc độ để quan sát tình hình.
“Càng đến gần U Minh Chiểu Trạch cảm giác bị trấn áp càng lớn. Xem ra nơi này đúng là nguồn căn của vấn đề.” - Ánh mắt như điện không ngừng đảo quanh, thế nhưng ngoại trừ cảm giác hai vai nặng trĩu, tay chân bất giác run rẩy từng cơn càng lúc càng nghiêm trọng ra thì Tiêu Thiên gần như chẳng thấy gì bất thường cả: “Hệ Thống, thêm chỉ dẫn được không?”
“Tích… tiếp tục tiến vào sâu hơn, chính xác là tại U Minh Tế Đàn.”
“Quả nhiên!” - Nghe được cái tên kia vang lên trong đầu, suy đoán của Tiêu Thiên càng thêm vững chắc, bất chợt hai nắm tay hắn nhịn không được siết chặt, hàm răng nghiến lại.