“Nguyệt nhi, lâu rồi không gặp.”
Nhìn thanh niên thân mặc quần áo sờn cũ, khuôn mặt có chút bình thường nhưng đôi mắt lại luôn nồng đậm tự tin, lấy tính tình của Hàn Nguyệt giờ phút này cũng nhịn không được trợn trừng mắt hạnh, miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra vì bất ngờ.
“L-Lão sư… là… là ngươi thật sao?” - Sau một hồi ngẩn ngơ, đã từng Nguyệt Tiên Tử của nội viện mới kinh ngạc thốt lên thất thanh.
“Không phải ta thì còn có thể là ai?” - Tiêu Thiên mỉm cười hỏi ngược lại: “Ngày đó lúc chia tay ta từng nói “chỉ cần Nguyệt nhi ngươi cần, lão sư nhất định sẽ đến”. Ngươi cho rằng ta nói chơi à?”
0