0
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã qua ba tháng sau ngày Tiêu Thiên tạm biệt Hàn Tuyết và Hàn Nguyệt để rời khỏi Thiên Bắc Thành.
Ngồi trên lưng ngựa, phía sau là Lilim, hai người cùng nhau nhìn xuống đường lớn xa tít dưới chân núi thấp thoáng lui tới vài bóng người, bên tai không ngừng vang lên âm thanh nói cười văng vẳng của thế tục khiến Tiêu Thiên có chút thất thần lẩm bẩm.
“Ẩn cư có niềm vui riêng của nó, nhưng không thể phủ nhận con người sinh ra là để sống quần cư a!”
Gần một trăm ngày vừa qua, hắn và Lilim cùng nhau vừa đi vừa nghỉ, dựa vào bản đồ Hàn Nguyệt chuẩn bị cho một đường trèo đèo lội suối nam tiến, đến hôm nay rốt cuộc cũng đuổi kịp đến sơn mạch có cái tên Thiên Mục này.