0
“Nhân loại, ngươi đang thách thức sự kiên nhẫn đã không còn sót lại nhiều lắm của ta đấy!”
Tử Tinh Dực Sư Vương bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn khi trời dần chuyển muộn, nguyên nhân là bởi vì bản thân nó hiểu rõ, và chắc chắn là đối thủ của nó cũng thế, rằng mặt trời chính là trợ lực lớn nhất của những kẻ tu luyện đấu khí thuộc tính Hỏa nói chung, và tộc Tử Tinh Dực Sư nói riêng.
Cụ thể hơn, ngọn lửa màu tím với sức nóng kinh khủng mà Tử Tinh Dực Sư Vương vẫn dùng từ đầu trận chiến tới giờ, thực chất là được phóng ra từ những tinh thạch màu tím trên thân thể nó, sau khi hấp thụ ánh nắng mặt trời. Tức là trong bối cảnh hai bên cân tài cân sức và khả năng rất cao đối phương vẫn còn đan dược để bổ sung tiêu hao, thì nếu mặt trời vì buồn ngủ mà lặn đi mất, vậy chẳng phải xem như Tử Tinh Dực Sư Vương mất oan nguồn cung năng lượng vô tận rồi sao!?
Nếu điều đó thực sự xảy ra, e rằng thế trận sẽ phải đổi chiều a!
Và câu trả lời Vân Vận đưa ra là…
“Chỉ cần sư vương đem Tử Linh Tinh trao đổi, ta sẽ lập tức đi ngay. Ngày sau tuyệt đối không trở lại làm phiền ngươi nữa.”
Đã có tự tin một thân một mình tiến vào Ma Thú Sơn Mạch, lại chẳng chút ngần ngại khai chiến ngay trên địa bàn đối phương, đương nhiên Vân Vận phải có cái gì đó để làm cơ sở chứ. Và cơ sở đó của nàng, rất không trùng hợp, lại chính là điều mà Tử Tinh Dực Sư Vương đang lo lắng.
Ngoài ra, cũng không thể không nhắc tới một “cơ sở” khác ủng hộ Vân Vận làm ra cái hành động liều lĩnh ngày hôm nay, đó chính là câu nói nổi tiếng “thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy nhanh không phá*”.
Đối với một người tu luyện đấu khí thuộc tính Phong như nàng mà nói, trừ khi đẳng cấp đối phương cao hơn rõ rệt, hoặc có thủ đoạn gì đó hạn chế hành động của nàng, nếu không thì góc váy cũng đừng mong chạm được chứ đừng nói tới người.
Thế thì… đẳng cấp hai bên không có chênh lệch quá đáng kể là một; bản thân lại tu luyện đấu khí thuộc tính Phong huyền ảo với tốc độ áp đảo là hai; lại thêm có hậu thuẫn từ màn đêm là ba. Sợ c·hết như Tiêu Thiên mà là Vân Vận hắn cũng làm!
“Không biết tốt xấu, đã vậy thì đừng trách ta!”
Lại là một tiếng sư ngâm mang theo phẫn nộ phát ra từ trong miệng Tử Tinh Dực Sư Vương. Ngay sau đó, ánh sáng tím trên thân thể nó cũng càng ngày càng mãnh liệt, chỉ trong chốc lát đã chói mắt tới mức gần như át đi cả ánh trời chiều nơi xa.
Nhìn thấy dị tượng trên người Tử Tinh Dực Sư Vương, đám ma thú vây xem bên dưới đều không hẹn mà cùng… quay đầu chạy. Ngay cả vài con ma thú cấp năm cũng không ngoại lệ.
Nói giỡn, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết vị vương giả này sắp ra đại chiêu. Bây giờ còn không chạy đi, chờ c·hết rồi mới chạy hay gì?
Đương nhiên, vẫn còn đó Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết hai kẻ nhân loại liều mạng này vẫn nấp kín tại chỗ, chút ý định rút lui đều chưa từng sinh ra.
Tình huống của Mộc Ánh Tuyết thì thôi khỏi bàn rồi. Riêng về phần Tiêu Thiên, hắn trước giờ vẫn luôn tâm đắc lời thầy Huấn dạy, rằng “Ra xã hội làm ăn bươn chải, liều thì ăn nhiều, không liều thì ăn ít. Muốn thành công thì phải chấp nhận chịu qua đắng, cay, ngọt, bùi. Làm ăn muốn kiếm được tiền phải chấp nhận mạo hiểm, nguy hiểm một tí, nhưng “trong tầm kiểm soát” là được.”
Hiện tại ma thú xung quanh đều đã bị uy áp của Tử Tinh Dực Sư Vương dọa chạy cả rồi, nếu không phải bây giờ thì sẽ là không bao giờ nữa. Cho nên… liều!
Người và thú xung quanh đều nghe, nhìn, cảm nhận được dị trạng từ Tử Tinh Dực Sư Vương, không lẽ gì Vân Vận lại không phát hiện thấy cả. Ngược lại, thân là cường giả Đấu Hoàng, thứ nàng nhận ra còn phải sâu xa hơn những kẻ khác rất nhiều, vì thế…
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
...không có quá nhiều động tác hoa mỹ, nhưng từ vẻ mặt ngưng trọng và gió bão lại một lần nữa nổi lên mỗi lúc một dữ dội xung quanh người nàng, khỏi nói thì ai cũng biết nữ nhân này… cũng muốn ra đại chiêu rồi.
Cuồng phong gào thét báo hiệu một vụ đụng độ không kém trước đó chuẩn bị xảy ra, cùng lúc đó ở phía đối diện, sau một hồi bùng phát dữ dội như muốn bao phủ cả thiên địa, ánh sáng tím trên người Tử Tinh Dực Sư Vương vậy mà bất thình lình… co rút lại với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt từ sắc tím đầy trời đã bị áp súc lại thành một cột sáng lớn cỡ bắp đùi người trưởng thành.
“C·hết đi, nhân loại!”
Lại là một tiếng rít gào vang vọng khắp sơn mạch từ Tử Tinh Dực Sư Vương, và…
“Tử Tinh Phong Ấn”
Vụt!
...chỉ trong một cái chớp mắt, theo đúng nghĩa đen, cột sáng màu tím thẫm kia giống đã như xuyên qua thời không để xuất hiện cách Vân Vận không xa.
“Chỉ kém tốc độ trở mặt của người yêu cũ một chút xíu a!” - Tiêu Thiên nhịn không được lẩm bẩm.
Vân Vận có chút giật mình trước tốc độ ra đòn của đối phương, nhưng động tác của nàng cũng không hề chậm. Chỉ thấy…
“Liệt Phong Toàn Vũ”
...nương theo tiếng quát khẽ và một cú phất tay, hàng trăm đạo phong nhận* dài đến cả chục mét đã xuất hiện trước người Vân Vận rồi xoắn lại với nhau tạo thành một cái cối xay hình phễu khổng lồ sẵn sàng chống đỡ cột sáng của đối phương.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bỏ qua những t·iếng n·ổ, khí lãng và uy áp đang điên cuồng tản mát ra xung quanh khi hai luồng năng lượng kinh khủng kia va vào nhau, thì hình ảnh một trụ ánh sáng màu tím thẫm không ngừng xuyên phá vào cái cối xay kia thực sự đã khiến Tiêu Thiên tưởng tượng ra cảnh một người cầm lấy cây… mía dài chưa được tước vỏ cứ thế điên cuồng nhét nó vào máy xay sinh tố đang chạy hết công suất đấy.
Mía mà đem đi xay sinh tố, đã vậy còn không thèm tước vỏ, thì kết quả chỉ có thể là… tan vỡ.
Choang! Choang! Choang! Choang! Choang!
Không chỉ cái cối xay khổng lồ bị phá hủy, mà mấy chục tầng tường gió được Vân Vận dựng lên vội vàng sau đó cũng chịu chung số phận trước thế không thể đỡ của cột sáng tím kia, cuối cùng đến chính thân thể nàng cũng bị trúng chiêu.
Một chiêu trúng đích, Tử Tinh Dực Sư Vương lập tức được thế làm tới, toàn bộ thân thể khổng lồ nhanh chóng xuất hiện trước người Vân Vận, một bàn chân trước với móng vuốt sắc nhọn tát thẳng mục tiêu.
Những tưởng chiến đấu đến đây đã chính thức ngã ngũ, thì…
“Phong Chi Cực - Vẫn Sát”
Chíu!
..."con thỏ gấp cũng cắn người" huống hồ gì Vân Vận không phải thỏ, mà là một siêu cường giả Đấu Hoàng. Trong một sát na không - thời gian đều như run rẩy, một tia sáng xanh chỉ lớn bằng ngón tay cái bỗng nhiên được bắn ra từ trường kiếm trên tay nàng, nhắm thẳng đỉnh đầu Tử Tinh Dực Sư Vương mà lao nhanh.
Được vận mệnh rung lên hồi chuông cảnh báo tính mạng bị đe dọa, Tử Tinh Dực Sư Vương vậy mà ngạnh sinh sinh dừng lại thế công, sát càng thêm sát cúi thấp đầu miễn cưỡng tránh đi thảm cảnh bị tia sáng kia xỏ một đường xuyên não. Nhưng mà “sư chạy được chứ chùa thì không” trán thấp tránh kịp chứ sừng nhô cao thì không.
Két! Xoẹt!
Không hỏa hoa tung tóe, cũng chẳng có bất kỳ trì trệ nào, chỉ một tiếng cắt ngọt xớt vang lên và chiếc sừng trên trán Tử Tinh Dực Sư Vương cứ thế bị cắt đứt làm đôi. Là bộ phận cứng nhất trên cơ thể, đồng thời cũng là vị trí n·hạy c·ảm và cao quý nhất, không thể nghi ngờ việc trúng đòn tại đây sẽ khiến Tử Tinh Dực Sư Vương vừa đau, vừa nhục, vừa tức giận.
Gràooo!!!
Gầm lên một tiếng man rợ, chân trước khổng lồ mang theo kình khí hỗn loạn nặng nề bổ vào ngực Vân Vận, đem nàng đánh bay thẳng tắp về phía xa. Một kích này không chỉ đơn thuần là muốn đ·ánh c·hết đối phương như trước nữa, mà nó muốn đánh tan xương, đánh nát thịt, đánh thần hồn câu diệt mới hả được mối hận trong lòng.
Đáng tiếc…
Kenggg…
...không tan xương nát thịt, cũng chẳng huyết vẩy trường không nào cả, chỉ có một loạt âm thanh kim loại v·a c·hạm vang lên chói tai, cùng hình ảnh Vân Vận mượn lực từ cú tát này để xoay chuyển thân hình, hai cánh rung lên rồi biến mất ở cuối chân trời sau vài cái lấp lóe đầy quỷ dị mà thôi.
Nhìn thấy đối phương đã trọng thương vẫn có sức chạy nhanh đến thế, trong khi bản thân bởi vì bị gãy sừng mà hao tổn thực lực, lại thêm đau nhức và nhục nhã không thôi, Tử Tinh Dực Sư Vương đành phải…
“Lục soát, nhất định phải bắt được nữ nhân kia về cho ta!”
...trừng đôi mắt đỏ ngầu, ngoác cái mồm rộng lớn gầm lên một tiếng đầy sát ý ra lệnh cho ma thú khắp nơi tản đi tìm Vân Vận, còn bản thân quay về ổn định thương thế trước đã.
“Đi thôi, Tuyết nhi.” - Tiêu Thiên cũng đi tìm Vân Vận, nhưng không phải bởi vì nghe lời Tử Tinh Dực Sư Vương, mà là do hắn có việc cần tìm vị nữ Đấu Hoàng kia… thương thảo một chút thôi: “Hy vọng ngươi trốn đủ kỹ, đừng để bị kẻ khác phát hiện ra trước mới tốt.”
“Vâng, chủ nhân.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất trại vtruyen.com. . .
Thiên hạ võ công, vô kiên bất tồi, duy khoái bất phá: Võ công trong thiên hạ, không có kiên cố nào không đánh vỡ được, chỉ riêng một chữ nhanh là không thể phá giải.
Phong nhận: lưỡi đao gió.