Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2: Nguyễn Minh Chính!
Tiếng thức ăn cháy, mùi thơm nức mũi khi được đặt lên những vỉ sắt đang nóng phừng phừng.
Xèo xèo!
- Cậu ra ngoài nhé, tớ có chuyện muốn nói với mọi người.
Cô gái tóc hồng vừa mới tắm xong, đầu tóc còn ướt búi cao tên Vân tới cùng nhóm bốn người biết ý mang theo thức ăn vào trong nhà. Thấy cô được Khoa gọi là mẹ đang nằm trên ghế dài.
Xung quanh ngôi nhà bao tường cao hơn hai mét cắm đầy chông gai, cảm giác hơi bí bách nên chủ nhà đã thiết kế thêm các ô cửa sổ lớn bằng hai gang tay, một lớp mái vừa trang trí, vừa che cho những chiếc đèn chiếu sáng khỏi bị ướt.
Một khoảnh sân rộng rãi, có cây, có xích đu, bàn ghế và một chiếc lò nướng dã ngoại dùng than củi.
Từ cửa nhà ra tới đó mất vài phút, khoảng cách khá xa, hơn ba mươi mét. Tuy hơi khó tin để cậu nhận ra người quen từ khoảng cách xa như thế nhưng từ dáng người của họ thì cậu chắc chắn tới tám mươi phần trăm. Chắc chắn hơn nữa thì cậu phải tận mắt xác nhận.
- Chuyện này để sau hãy nói đi. Mọi người tới đủ cả rồi. Đừng nói cho họ biết chuyện này nhé. Tớ tự có lo liệu.
- Mời vào.
Một chiếc xe dừng lại trước cửa nhà cậu, biển số xe rất lạ 98U-XZ738. Cửa xe mở ra, một nhóm người bước xuống. Tuấn chăm chú nhìn, nhận ra đó là người quen. Cậu xỏ vội chiếc dép vào rồi chạy ra mở cửa cho họ.
Nhìn họ ngó vào trong nhà từ ngoài cổng, rồi trầm trồ thán phục trước diện tích căn nhà của Tuấn.
Trời dần về chiều, Tuấn cùng các bạn tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, ngay phía sau nhà.
Một cái hồ bơi nhỏ đã dùng bạt vây kín lại nằm góc bên trái căn biệt thự bốn tầng.
Đang lúc vừa chuẩn bị xong một nửa, Tuấn gọi hai cậu con trai kia lại bàn ăn thì tiếng chuông cửa reo.
- Sao thế? - Tuấn hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuấn dẫn các bạn đi giới thiệu xong thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc mà Tuấn chỉ nhìn thấy qua màn hình đã ngay trước mắt.
Trên quốc lộ to lớn đã hiện rõ vết nứt ngay mặt đường, rào phân làn xiên vẹo, nhưng may mắn là không ảnh hưởng tới giao thông quá nghiêm trọng. Bên bờ biển xa xa đã có thể thấy được lớp tro bụi phân tách rõ rệt với nền trời vàng. Mặt biển cũng đã có dấu hiệu dung nham kéo tới.
- Cháu chào cô ạ. - Cả nhóm đồng thời chào hỏi.
- Kể từ lần tốt nghiệp đó đã hơn một năm rồi ấy nhỉ.
- Các cậu cất đồ đạc của mình nhé, tuy hiện giờ không có phòng riêng cho các cậu nhưng cứ để tạm ở trong phòng ngủ chính ấy. Còn cậu con trai thì chịu khó lên trên tầng bốn nhé. Bên trên đó có một cánh cửa không khóa đâu.
Tưởng chừng như nó sẽ không thể đủ công năng nhưng ngược lại. Lầu 1 là phòng khách, đủ rộng rãi thoải mái cùng với phòng ăn. Lầu hai là phòng ngủ siêu lớn cùng một phòng đặc biệt đã được khóa kín. Lầu ba là khu vui chơi nho nhỏ với bàn bi-a, một số khu vực điện tử cùng như để nghiên cứu. Lầu bốn là nơi Tuấn thường xuyên bày tiệc ngoài trời, quan sát những ngôi sao ngoài vũ trụ.
Tuấn dẫn theo hai người bạn nữa đi bộ vào trong, còn một người đang ngồi trên chiếc xe nhỏ xinh tới bãi đậu. Họ cũng mang theo hành lý giống các cô. Nhìn thấy nhau, năm người đồng thời vẫy tay chào hỏi.
Tuấn mỉm cười coi nó như không ảnh hưởng tới mình. Cũng để Khoa không mang gánh nặng làm ảnh hưởng tới không khí cả nhóm khi xuất hiện.
Tiếng chuông cửa trong trẻo phát ra từ khắp nơi trong nhà. Dù là phòng ngủ, tầng bốn hay ngoài sân đều có thể nghe rõ mồn một.
Bên ngoài yên bình, chẳng có chút ồn ào hay vội vã. Khác hẳn so với Khoa đang ở nội đô.
Ngôi nhà được đặt chính giữa, bốn phía bức tường tới ngôi nhà ấy cách nhau năm mét. Duy cửa chính là hơn ba mươi mét để lấy chỗ cho ô tô và những đồ dùng nằm ngổn ngang mà cô ấy không biết chúng dùng để làm gì.
Chương 2: Nguyễn Minh Chính!
Ba người được Tuấn dẫn đi một vòng quanh căn nhà để làm quen, cậu con trai lái xe lại lên trên tầng bốn cất đồ dùng của mình. Còn hai bạn nữ thì ở tầng hai, trong phòng ngủ chính của Tuấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cạch cạch.
Vân đặt đĩa thức ăn xuống bàn, nhẹ lay cô dậy.
Họ cùng nhau ra ngoài ban công nhìn Tuấn đang tiếp đón người bạn học kế tiếp tới nơi này. Trong lòng đầy chờ mong và phấn khích quãng thời gian sắp tới ở tại căn nhà này.
Có người gọi tới, cũng là một người bạn của cậu. Sau khi bắt máy nói chuyện vài câu, cậu nói với bốn người bạn tới trước rằng:
- Mấy cậu không phải ngạc nhiên thế chứ? Tớ cũng đâu phải là sinh vật quý hiếm trong vườn bách thú.
Cánh cổng lại mở lần thứ ba. Sau đó một chiếc xe van chất đầy đồ đạc trên nóc mang theo biển số nội đô 24P-KD101 chạy vào trong.
Chính nói với Vân rồi đi thẳng ra sau vườn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuấn nhanh mắt nhìn ghế phụ đang có một cô lớn tuổi ngủ gà ngủ gật bên cạnh Khoa.
Vân nghe thấy tiếng bước chân lạ, tò mò quay qua nhìn thì thấy một thanh niên tầm tuổi mình, tóc ngắn vuốt gọn, khuôn mặt hơi sạm, đeo kính, đôi mắt không chú ý tới cô như đang suy nghĩ điều gì.
- Thì cái chuyện sáng nay ấy. Tớ cũng chỉ nghĩ nó sẽ không ảnh hưởng tới chỗ mình đâu. Nhưng không thể ngờ được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai cô gái mang theo chiếc túi nhỏ lên trước cửa phòng, đẩy nhẹ một cái thì cánh cửa đã mở toang ra. Bên trong ngoài chiếc giường vừa cho bốn người nằm. Một chiếc tivi ở đối diện cùng một tủ quần áo bao phủ lấy cả bức tường hơn hai mét thì còn có ban công hướng ra bên ngoài sân, nhìn thẳng xuống chiếc bể bơi.
Một bạn nữ trong nhóm thốt lên sau khi quan sát thật kỹ ngôi nhà này.
Vừa nói Khoa lấy ra chiếc điện thoại chỉ còn lại mười ba phần trăm pin cảnh báo đỏ. Hình ảnh trong đó khiến Tuấn không khỏi giật mình.
Các bạn nữ thì đang chuẩn bị đồ ăn, Tuấn chuẩn bị dụng cụ. Còn hai cậu con trai đã lái xe cả chặng đường dài được thưởng bằng việc chẳng cần phải làm gì. Hai người vừa nói chuyện, vừa lấy điện thoại ra ngồi bên hồ cá liên tục thao tác.
Bốn người nghe vậy cũng đáp lại một câu, cùng nhau dọn hành lý lên trên lầu.
- À, Vân đấy à. - Chính bị Vân đánh gãy suy nghĩ nhìn cô giúp việc bên cạnh thì chào hỏi cô một câu. - Cháu chào cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Rồi, ăn đi không cháy hết. - Tuấn khoác vai Khoa tiến về phía bàn ăn, ngồi xuống cùng các bạn nói chuyện.
- Tại sao lại có người lớn tuổi chẳng liên quan gì ở đây thế nhỉ?
Là nơi cao nhất của toàn khu vực, quan sát được tất cả mọi nơi bất kể là gần hay xa.
Cô mở mắt, ngồi dậy cảm ơn Vân rồi cùng Vân ăn.
Chính là Khoa từ nội đô chạy tới nơi này.
- Đi cả ngày đường, cậu cũng mệt rồi nhỉ?
- Chính?!
Hướng dẫn Khoa cất xe đi xong, Tuấn dẫn cậu cùng cô giúp việc ra sân sau.
Nghe được tiếng của bạn học Tuấn, cả đám cười ồ lên. Đánh ánh mắt đi nơi khác.
- Đây là mẹ của tớ, tớ dẫn mẹ theo cùng vì mẹ cũng lớn tuổi rồi, không có ai chăm sóc. Mong các cậu thông cảm ha.
Cả nhóm bất ngờ khi thấy Khoa dẫn theo một cô lớn tuổi tới tham dự. Họ không khỏi nghi hoặc nhìn nhau, cùng một câu hỏi trong đầu.
Sau khi nhắn tin cho Khoa xong, Tuấn tắt điện thoại, nhìn ra bên ngoài cửa nhà.
Tuấn mở cánh cổng hơn hai mét của nhà mình, lui lại một bên cho chiếc xe Camry đánh lái vào trong.
Hai cô bạn mang tương đối ít đồ, một chiếc túi da khoảng năm mươi centi giống hệt nhau về kiểu dáng.
Kính kong!
Khoa lên tiếng nói cho các bạn học hiểu.
Xoạt xoạt.
Cô gái mang chiếc vali to bự, mệt nhọc từng bước vừa nghỉ chân lau mồ hồi liền nói ra.
Tuấn không nhịn nổi cười, hô lớn từ xa:
- Mấy đứa cứ tự nhiên nhé, cô đi cả chặng đường dài nên có hơi mệt. Cô nghỉ trước nhé. - Cô giúp việc ngại ngùng rời khỏi bữa tiệc.
Ngay cả phong cách ăn mặc cũng có phần tương đồng, một người thì tóc nhuộm màu hồng, một người tóc nhộm màu đỏ sẫm búi gọn. Trang phục quần đùi áo thun.
- Ừm, thật sự rất bất ngờ. So với lần trước đó tới đây thì nơi này thay đổi khá nhiều.
- Mình không ngờ Tuấn lại có được nơi ở như thế này đấy. - Một cô gái vừa mang chiếc vali lên cầu thang vừa nói, vali của cô ấy to hơn những người khác. Thực sự cần hai người để đem nó lên trên. Dáng cô khá thấp, so với chiếc vali thì không hợp chút nào. Tóc xõa sau lưng mặc chiếc áo hở vùng eo cùng chiếc quần jean ngắn cũn.
- Tớ thấy nơi này giống pháo đài hơn là ngôi nhà đấy.
Cạch.
Tuấn cũng vậy, cậu ra bên ngoài, vội vàng và vui mừng.
- Ừm, tớ cũng định sáng mai tới nhưng không thể dừng lại được.
- Cô ăn cùng con nhé.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.