Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Tình người trong hoạn nạn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Tình người trong hoạn nạn


- Bên ngoài có người đang cần cứu sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng những bậc phụ huynh trong nhóm thì lại không để ý tới lợi ích họ mang lại. Họ vẫn thiên hướng về tình cảm nhiều hơn.

- Mọi người yên tâm. Mỗi ngày chúng tôi sẽ chu cấp cho các bạn một phần thức ăn. Nhưng đổi lại, các bạn sẽ phải ở ngoài này.

- Chỉ có trẻ con mới được vào trong. - Chính nói ra với bọn họ.

Tuy không chi tiết nhưng những thành tựu nổi bật của họ đều có thể thấy được.

Nói rồi cậu sử dụng chế độ phòng vệ của Doya. Rào điện đã được mở, bất kỳ ai có ý định lẻn vào hay tiến tới đều sẽ phải nhận quả đắng.

Doya chỉ quét qua khuôn mặt của họ thì đều đã có được thông tin cơ bản của người đó hiện lên.

Họ dừng cuộc tranh luận tại đây, xem xét thêm nhiều về những người tới từ bên ngoài để đưa ra quyết định của bản thân.

- Sao vậy? Sao tự nhiên lại đóng cửa thế?

- Tuy cháu cũng muốn cứu giúp, nhưng nếu như họ có ý đồ xấu với chúng ta, với nơi này thì sẽ không thể lường trước kết cục của chúng ta.

- Cháu có, nhưng không thể đặt tình cảnh của mọi người vào nguy hiểm. Nếu cháu không báo tin. Thì giờ mọi người sẽ giống như họ. - Chính không tỏ ra thái độ quá nặng nề với cô ấy, nhẹ giọng lại rồi nói. - Lang thang, không còn nơi nào để đi và chờ đợi sự đồng ý từ những nơi như thế này cứu giúp. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chính, con không thấy tội lỗi và thương cảm với bọn họ sao? Họ còn cả trẻ con và người lớn tuổi. - Bác gái, mẹ của cậu Nam nói.

Hơn bảy người mang chiếc mặt nạ phòng độc tiếp cận như những nhà khoa học coi họ là thứ nguy hiểm, thậm chí là ghét bỏ họ.

Bọn họ rơi vào suy tư. Nhưng những người mẹ đều đồng ý với những gì nhóm của Chính đưa ra. Chỉ cần con mình được sống.

- À, không có gì đâu. Chút chuyện lặt vặt thôi ấy mà.

- Đúng là có người bên ngoài. Nhưng quá đông và chúng ta sẽ không thể nào sống tiếp nếu tiếp nhận họ. - Chính phản bác lại Tuấn. - Nếu để họ tiến vào, cậu nghĩ đống lương thực tích trữ đó chống chịu được bao lâu?

Một nhóm người từ dưới chân đồi chạy vội lên trên. Chính là người phát hiện ra họ sớm nhất, đối diện với bọn họ. Chính rất thương cảm cho hoàn cảnh nhưng nơi này không thể mở ra với bất kỳ ai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhóm người họ lên tiếng phản đối cách làm việc của Chính.

- Tôi cảnh cáo các người. Nếu dám bước thêm một bước, tôi sẽ không ngần ngại ra tay đâu.

Một người phụ nữ ôm chặt đứa con nhỏ trong tay, đôi mắt ngấn lệ nhìn lên cánh cửa sắt đóng chặt và đầy nguy hiểm, lòng cầu nguyện chúa dang tay đón nhận. Đứa trẻ sợ hãi núp vào lòng mẹ.

- Nhưng nó không phải vạn năng. Dù có thể tính toán, nhưng nó vẫn có xác suất nhỏ dẫn tới sai lầm. Và nếu mọi người dựa vào trí tuệ nhân tạo nhiều như vậy. Sớm muộn cũng sẽ bị nó thay thế điều hành. Nếu cậu có thể để trí tuệ nhân tạo vô cảm đó có thể đưa ra quyết định cho mọi người vậy thì đâu cần đến chúng ta tranh luận ầm ĩ thế này. - Chính nói.

- Chính nói đúng. Nhưng chúng ta vẫn nên ra ngoài đó xem sao. - Cô giúp việc của Khoa, cô Lan lên tiếng nói với những người khác.

Cánh cửa chính vừa mới mở ra, những người tị nạn bên ngoài bất ngờ với cảnh tượng này. Cứ ngỡ nó sẽ rộng mở đón chào họ, nhưng không. Cánh cửa ấy chỉ mở một chút, vừa đủ cho một người qua và khung cảnh bên trong khiến họ chùn bước.

Vài giờ trước đó, khi trời hừng sáng. Nhưng không gian vẫn là một màu đen như sáng của những ngày mùa đông.

Nghe được. Người có con thì vui vì con của mình có cơ hội sống tiếp. Nhưng cũng có phần buồn bã khi không được vào trong đó. Họ đều quyết định đưa con của mình đi dù chúng đang rất sợ hãi. Mẹ là nơi nương tựa cho tâm hồn yếu đuối và mong manh của chúng.

- Đều là con người, lúc hoạn nạn không giúp đỡ mà còn đe dọa vậy là sao?

- Đúng là tôi không giúp. Nhưng nếu các người dám làm quá lên thì cũng đừng có trách tôi ác.

Các cô các bác đang ở một bên tận hưởng những ngày yên bình bên trong căn nhà rộng rãi này cũng bất ngờ với hành động của Chính.

Chương 5: Tình người trong hoạn nạn

- Không phải cậu có trí tuệ nhân tạo sao? Nó không thể giúp ta tìm ra phương án tốt hơn sao?

- Không đời nào. Cậu có nơi ở tốt đến như thế vậy mà không chịu cho chúng tôi ở cùng làm sao được?

- Cậu vừa đi đâu thế? - Vân là người dậy sớm nhất nhóm, thấy Chính vừa bước từ gara vào trong nhà thì thuận tiện hỏi cậu một tiếng.

Trong nhóm người đang thảo luận, họ nhìn về phía cánh cửa ấy. Giữa việc ở lại và được chu cấp thức ăn, hoặc không có gì. Ai cũng biết chọn thế nào.

- Vậy chúng ta để một số người vào trong, như trẻ nhỏ và phụ nữ, hoặc người lớn tuổi không còn sức lao động. Mỗi ngày chúng ta chia một phần ăn của mình cho họ. - Khoa có đôi phần kinh nghiệm sống còn khi từng chơi rất nhiều trò chơi đặt nặng các vấn đề ấy.

Bàng, phiu!!

- Nhân lực chúng ta cũng không thiếu tới mức phải kết nạp thêm người bên ngoài vào. Chưa kể bọn họ không hề có đồ bảo hộ. Ai mà biết họ sẽ c·hết bất cứ khi nào khi hít phải cả đống tro bụi từ núi lửa như thế. - Họ im lặng hồi lâu, không ai lên tiếng thì Chính lại tiếp tục suy nghĩ của mình.

- Không cần ra bên ngoài đâu. Ở đây cũng có thể quan sát họ rồi. - Chính lạnh nhạt nói. Sau đó bật lên màn hình chiếu hình ảnh những người bên ngoài.

Chỉ chờ đợi câu này của cậu, Vân cùng những bạn khác và một số người lớn đã mang theo mặt nạ phòng độc. Tiến ra bên ngoài và chào đón họ. Chính có phần không vui bước theo phía sau.

- Có thể. - Chính nói. - Nhưng chỉ đủ để họ duy trì sức sống. Bọn họ không thể đặt chân vào trong nhà. Và chịu không khí bên ngoài là chuyện hoàn toàn bình thường.

- Đúng, nên xem xem tình trạng của họ như thế nào. Nếu có thể thêm được một vài người có chuyên môn về một lĩnh vực cần thiết cho sự sống sót này thì đều rất đáng quý. - Bố của Vân đồng tình với quan điểm của Chính, cũng đồng ý với cô Lan.

Pháo sáng đỏ rực giữa trời trước cổng bắn lên trên cao thu hút ánh nhìn của Tuấn và Vân. Chính cũng phát hiện ra điều đó, mang vẻ mặt khó chịu. Cậu hạ toàn bộ cửa cuốn, tránh đám người đó làm chuyện gì quá đáng đánh vỡ tấm kính trong nhà. Ảnh hưởng tới không khí trong lành bên trong.

- Bên ngoài có vẻ không ổn lắm nhỉ?

Nói rồi Chính vào bên trong nhà, bỏ mặc họ ở bên ngoài với cái giá lạnh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Xông lên!! - Một người trong đám đông chớp thời cơ khi những đứa trẻ đi vào trong biệt thự. Dẫn theo hàng loạt người tới cùng. Tuy họ rất mệt, nhưng vì cuộc sống tốt hơn, họ không còn lựa chọn khác.

Những người trong nhóm có trẻ con và có cả người lớn tuổi, phụ nữ chiếm số nhiều trong nhóm mười bảy người ấy. Lo âu và mệt mỏi hiện đầy lên trên vẻ mặt của họ. Hy vọng duy nhất có thể giúp được họ là sự đồng ý. Nó như một sợi dây thừng thả xuống cứu họ giữa hố sâu.

Tuấn từ bên trên nhà xuống, nói với Chính. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Chính?! Cậu đâu phải người như thế! - Tuấn tức giận lớn tiếng với Chính khiến Chính đã bực mình còn nổi giận thêm nữa vì chính người bạn thân thiết nhất lại nói nặng lời với mình.

Giữa không khí ngột ngạt và nặng nề bên ngoài, tro bụi cuồn cuộn che lấp ánh sáng mặt trời khiến không gian trở nên u ám và đầy ám ảnh. Khung cảnh thiên nhiên khắc nghiệt, xung quanh họ là đợt dung nham nóng chảy, tựa như một ngôi nhà cao tầng đang b·ốc c·háy ở tầng trệt và dần dần dâng lên cao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Tình người trong hoạn nạn