Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Trần gia lão tổ, c·h·ế·t!
Trên thân hắn, nàng cảm nhận được khí tức cực kỳ chán ghét.
Nhìn đạo phòng ngự trong suốt trước mặt, trong mắt tên áo đen hiện lên vẻ kinh hãi.
Đáng c·h·ế·t!
Xoạt!
Oanh!
“Lên!”.
Ánh mắt nàng khóa chặt hai người trước mặt, nhất là người áo đen kia.
“Tiêu Nhược Thủy, Tiêu gia các ngươi tốt nhất không nên nhúng ta vào chuyện này, không ngại nói cho ngươi biết, hiện tại dù là Triệu gia cũng đứng ngoài cuộc. Dù cho Tiêu gia các ngươi cùng Dương Ngọc Lan liên thủ cũng không phải đối thủ của chúng ta”.
Còn chưa kịp định thần, một chưởng ấn vô hình đã đem hắn đánh bay ra ngoài, nhìn từ ngoài hắn không hề bị thương chút nào, nhưng chính hắn biết, hắn trọng thương không nhẹ.
Oanh!
Trong nháy mắt, sức mạnh bộc phát ra đem đại trận xé tan, kèm theo đó là tính mang của ba người.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
“Hừ!”.
Một giây sau…
Từ bàn tay tên áo đen truyền ra từng đợt lôi điện, một giây sau liền đem phòng ngự của Tiêu Nhược Thủy phá hủy đem nàng đánh bay ra sau. Thân ảnh hắn lần nữa tiêu thất, khi xuất hiện liền đã xuất hiện sau lưng nàng.
“Ha ha, đã ngươi không muốn đi, như vậy liền nằm lại ở đây đi. Ta muốn xem xem, có Chí Tôn Diệt Sát trận, ngươi làm sao trốn thoát”. Trần Viễn cười lớn quát.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trên không trung dần hạ xuống, dù cho thân hình hết sức thu hút, dù cho nhan sắc của nàng thế gian khó ai bằng, nhưng lúc này Trần Viễn cũng không có tâm tư đi thưởng thức.
Dứt lời, đạo vòng cung kia liền đã tới, đem hai người đánh thành tro bụi, chỉ để lại một tấm mặt nạ màu đen quỷ dị.
“Nữ nhân kia không c·h·ế·t, như vậy đem ngươi g·i·ế·t cũng xem như có thu hoạch”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Tân Nguyệt cũng không có nhân từ, càng sẽ không nương tay giữ lại tính mạng của họ. Nàng rất rõ ràng, Trần Viễn cũng không biết quá nhiều, mà tên ngoại tộc kia cũng sẽ không mở miệng nói ra.
Hừ lạnh một tiếng, Tiêu Nhược Thủy quanh thân bốc lên hỏa diễm, trong con ngươi như có một đoàn ánh lửa hiện ra, nàng đứng tại chỗ tụ lực rồi đánh ra một chưởng.
Tiêu Nhược Thủy lạnh lùng nhìn hắn, hai tay đột nhiên đưa ra hai bên, một đạo sức mạnh vô hình đổ ập lên trên người Trần Viễn khiến hắn không cách nào di chuyển.
Lão đầu trước mặt chính là gia chủ đương thời Trần gia Trần Viễn, cũng là Trần gia lão tổ. Mặc dù đã có tuổi, nhưng thực lực cùng Tiêu Nhược Thủy không sai biệt lắm.
“Không hổ là thánh cảnh, tương lai, chúng ta còn gặp lại”.
Cái gì?! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Họ Trần, ngươi quá giới”. Một chưởng đem đối phương đẩy lui, Tiêu Nhược Thủy ánh mắt băng lãnh nhìn lão đầu trước mặt lạnh lùng nói.
“Đồng môn, giúp đỡ nhau là phải, không cần khách khí”. Sở Tân Nguyệt nhẹ giọng đáp.
Dù cho không có chân chính bước vào thánh cảnh, nhưng cũng không phải một cái Chí Tôn tứ giai như nàng có thể đánh bại, thậm chí có khả năng hôm nay nàng liền sẽ c·h·ế·t tại nơi này.
Ngay vừa mới xuất hiện, đám người liền tế ra một lá cờ ném lên không trung, ngay lập tức chúng liền vây quanh Tiêu Nhược Thủy đem nàng vây tại chính giữa. Từng đạo lôi quang hiện ra ngăn chặn tất cả đường lui, mỗi lá cá đời nối liền với nhau tạo thành một trận đồ phát ra uy năng mạnh mẽ.
Trần Viễn vội vào lao tới đem tên áo đen đỡ lấy, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thành công?”.
“Phế vật!”.
Đã như thế, giữ lại cũng không có giá trị.
Người này, lại là bán thánh!
Một chưởng kia, Tiêu Nhược Thủy nhất định trốn không khỏi.
Oanh!
Ầm!
Tên áo đen xuất hiện, ánh mắt rơi vào trên đám người trọng thương nằm dưới đất, lại nhìn về phía Trần Viễn phun ra một câu.
Một chưởng ấn khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, cùng lúc đó, Chí Tôn Diệt Sát trận vốn bị hủy đột nhiên tụ lại, hóa thành một đạo lồng giam đem nàng nhốt lại.
“Phải đánh mới biết được”. Tiêu Nhược Thủy lạnh lùng đáp.
Vốn tưởng rằng Trần Viễn c·h·ế·t chắc, nhưng ngay khi Trần Viễn sắp bị nàng g·i·ế·t, đột nhiên xuất hiện biến cố.
Dứt lời, uy áp từ trên người nàng phát ra như muốn đem hai người kia đè sập.
“Một cái ngoại tộc, dám nhúng tay chuyện nhân tộc. Một cái nhân tộc, lại dám can đảm thông đồng ngoại tộc, các ngươi, đáng c·h·ế·t”.
Dứt lời, tên áo đen thân ảnh biến mất tại chỗ, một giây sau hắn liền xuất hiện trước người Tiêu Nhược Thủy, bàn tay hóa chưởng đánh tới.
Đừng nhìn như thương thế rất nặng, nhưng đối với Chí Tôn cảnh tới nói, loại thương thế này cũng chỉ tốn thời gian một tháng liền có thể khôi phục, thậm chí còn không cần phục dụng đan dược chữa thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một bóng đen hiện ra đem nàng đánh bay, mà một cước kia cũng chỉ đánh sượt qua người Trần Viễn một chút, cũng chỉ có thể khiến một cánh tay cùng một cái chân của hắn toàn bộ phá hủy.
Cái gì?!
“Cái gì? Hắn nhưng là bán thánh, làm sao có thể…”.
Tiêu Nhược Thủy nhìn quanh một cái, hai tay nâng lên, trực tiếp đem cả đại trận lẫn người khống trận đều mang lên trên không trung. Ngay sau đó, bàn tay nàng chụm lại, tại trên hư không vẽ ra một đạo quang hình bát quái, quanh thân từng đóa hỏa hoa hiện ra.
“Đa tạ Sở phong chủ”. Tiêu Nhược Thủy thở nhẹ ra một hơi, sau đó chắp tay nói.
“Uy áp… Chí… Chí Tôn tứ giai…”. Trần Viễn sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ không thôi.
Từng đạo tia sét từ trên trời đánh xuống.
“Đừng tưởng phá hủy đại trận liền thoát được, ba người họ chỉ là hiến tế sinh mệnh mà thôi. Đại Nhật Như Lai Chưởng!”. Trần Viễn quát lớn.
Oanh!
Tên áo đen hơi thấp đầu xuống, hắn lộ ra đôi mắt đỏ như máu của mình nhìn Sở Tân Nguyệt nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phanh!
Phanh!
Dưới chân nàng hiện ra một đạo kim quang, một giây sau, nàng không chút do dự đạp xuống.
Thánh cảnh!
Ngay lúc nàng muốn động thủ, đột nhiên xung quanh xuất hiện 10 người áo đen đem nàng vây lại, thực lực đều đạt tới Sinh Tử cảnh đỉnh phong.
Lúc này, bầu trời đột nhiên nổi sấm chớp, Tiêu Nhược Thủy ngẩng đầu, con ngươi hơi co lại.
Nữ nhân này thực lực làm sao mạnh như vậy? Rõ ràng một năm trước vẫn còn là Chí Tôn nhất giai, trong một năm làm sao có thể tăng nhanh như vậy? Chẳng lẽ…
Dứt lời, tên áo đen quay người lại nhìn về Tiêu Nhược Thủy đang dùng vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn hắn.
“Chí Tôn Diệt Sát trận?”. Tiêu Nhược Thủy thầm nghĩ.
Bàn tay giơ lên, muốn một lần giải quyết triệt để Tiêu Nhược Thủy.
“Cũng không phải mình ngươi biết ẩn giấu thực lực”. Tiêu Nhược Thủy liếc mắt liền nhìn ra ý nghĩ của ông ta, nàng lạnh lùng nói một tiếng, ngay sau đó, Tiêu Nhược Thủy nháy mắt liền biến mất tại chỗ, sau khi xuất hiện liền đã ở trên đỉnh đầu Trần Viễn.
“Làm sao lại… ngươi không phải nhất giai?!”. Trần Viên vẻ mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Tô Chấn Thiên cũng giống như ngươi, đều là phế vật, ngay cả một người cũng không giải quyết được”.
Tiêu Nhược Thủy vội vàng phòng ngự, hai tay đưa về phía trước, một tầng lá chắn hiện ra.
Xẹt!
Hai đạo chưởng lực va chạm lẫn nhau tạo ra một đợt sóng xung kích phá hủy toàn bộ địa hình xung quanh. Chưa dừng lại ở đó, Trần Viễn hai tay khép lại, đỉnh đầu liền hiện ra một cái trận đồ hình âm dương, kèm theo đó chính là lôi quang lóe lên.
Trần Viễn liếc nhìn hắn một cái, cũng không có bất kỳ cảm kích gì, chỉ lạnh lùng lên tiếng hỏi.
“Bởi vì hắn ngu xuẩn”.
Chưởng lực mang theo hỏa diễm, như thể hóa thành một cái phượng hoàng phá không mà ra lao thẳng lên không trung.
Nếu như để ý kỹ sẽ thấy được trong mắt nàng tràn ngập kiêng kị.
Tiêu Nhược Thủy nheo mắt lại, bàn tay hiện ra một đóa hỏa diễm, nàng nhẹ vung tay liền đem nó ném ra. Toàn bộ công kích liền bị chặn lại, không gây thương tổn được cho nàng dù chỉ là một chút xíu.
Tay nàng vung lên, một đạo vòng cung bắn ra lao về phía hai người kia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.