Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Máu tươi, Huyết Sâm
Đi được một lúc lâu, xuyên qua cánh rừng, một con đường nhỏ xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trầm ngâm trong giây lát, Tô Thanh Phong liền hỏi lại.
Trong đầu lục tìm lấy tất cả tin tức về ma thú, dược thảo, thậm chí là yêu tộc, nhưng hết thảy đều không có lấy nổi một tia tin tức về thân cây này.
Đám người lúc này mới chú ý tới, Sư Ưng Thú từ đầu đến giờ ánh mắt đều rơi vào trên thân Tô Thanh Phong. Nghe thấy nó gọi Tô Thanh Phong là địa mạch chi tử, cả đám đều rơi vào trầm tư.
Tô Thanh Phong: …
Tô Thanh Phong cũng không phải đùa giỡn.
Huyết Sâm là thứ gì nàng không biết, nàng chỉ biết, thứ này so với bất kỳ thứ gì nàng nghe nói qua đều khủng bố hơn.
“Chạy”.
Hơn nữa, ánh mắt chúng nhìn về phía hắn lại mang theo một loại cảm giác thân thiết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, đám người nhất thời nội tâm run lên.
“Ta cảm nhận được, bên dưới thân cây này, số n·gười c·hết ít nhất cũng ba chữ số trở lên, hơn nữa đều là cường giả. Đừng nhìn xung quanh rất diễm lệ, nhưng đây đều là ẩn dấu. Loại cảm giác bị huyết khí phả vào mặt kia, loại cảm giác hít thở không thông kia, các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị một chút”. Tô Thanh Phong vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Ngươi nói không sai, nơi này mặc dù đẹp, nhưng… cũng rất độc. Nhiễm không ít máu tươi”. Tô Thanh Phong lúc này lên tiếng.
Ban đầu còn tốt, nhưng càng đi, đám người mồ hôi lạnh liền nhịn không được chảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là lời của nàng, nghe vào có chút…
“Ngươi phát hiện cái gì?”. Tô Thanh Phong vội hỏi.
“Tiểu tử, không cần cảnh giác. Ta muốn g·iết các ngươi, muốn phản kháng cũng vô dụng”. Nhìn thấy hành động của Tiêu Phàm, Sư Ưng Thú lên tiếng.
Xung quanh ẩn nấp lấy ma thú có thể nói là nhiều vô số kể, đa phần đều là trung giai ma thú trở lên, thậm chí trong đó có không ít cao giai ma thú cố ý lộ đầu nhìn họ một chút.
Cảm giác này thật quá… đáng sợ.
Loại cảm giác nguy hiểm này rất cường liệt. Nhất là khi nhìn vào thân cây khổng lồ kia, hắn phẳng phất cảm nhận được, thân cây này giống như nắm giữ ý thức riêng của mình.
“Thực vật?”.
“Các ngươi ở đây đợi một chút”. Sư Ưng Thú nói xong liền đi vào bên trong.
Thật mẹ nó giống như bọn họ là đồ ăn, mà đám ma thú kia đang lựa chọn con mồi của mình.
Có lẽ đây là do Đại Địa Sủng Nhi mang tới, điểm này hắn cũng không rõ ràng. Bởi vì vừa rồi Sư Ưng Thú nhìn hắn cảm giác rất bình thản, không có chút cảm xúc nào, thậm chí là có chút… ghét bỏ.
“Địa mạch chi tử, chủ nhân nhà ta muốn thấy ngươi”.
Cảm giác này…
Nhưng hắn tạm thời còn không có cách nào dò xét, xung quanh đây như tồn tại một tầng mê vụ đem Linh Nhãn của hắn che lấp, hắn cái gì cũng không thấy được.
Đám người: …
Đám người nhẹ thở ra, ít nhất Ôn Nhã Hinh xem như buông xuống nỗi lòng.
Đây là lần đầu tiên họ nghe tới cái tên này.
“Nơi này mặc dù rất xinh đẹp, nhưng có chút… quá mỹ lệ. Cha ta từng nói, cái gì càng đẹp thì càng độc”. Bạch Miêu Miêu cũng lên tiếng.
Cách đó không xa là một ngôi nhà trên cây.
“Chuẩn bị cái gì?!”.
Nơi quỷ quái này, đều mẹ nó là trung giai ma thú. Trong đó cao giai còn không phải số ít.
Nhất là xung quanh có không ít ma thú vẻ ngoài diễm lệ, sự xuất hiện của họ cũng không hề ảnh hưởng tới chúng, ngược lại, bọn họ xuất hiện mới giống như đem cảnh tượng hoàn mỹ này phá hủy.
Nói là nhà trên cây cũng không quá chính xác, bởi vì ngôi nhà này thật sự rất lớn. Toàn bộ ngôi nhà được xây dựng trên một thân cây khổng lồ cao chọc trời, hai thứ kết hợp lại vô cùng hoàn hảo. Nhìn qua giản dị, lại hết sức kinh diễm.
“… Là cha ta nói, không phải ta nói”. Thấy Ôn Nhã Hinh, Tiêu Tiên Nhi cùng Tô Thanh Hàn nhìn mình, Bạch Miêu Miêu nhịn không được lên tiếng giải thích.
“Ta… ta không rõ ràng. Ta từng nghe nói qua, có một loại sinh vật từng biến mất cách đây hàng vạn năm được gọi là Huyết Sâm”.
“Hinh tỷ, chúng ta vốn không thuộc về nơi này”. Bạch Thiển Thiển đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Gặp rồi sẽ biết, đây không phải là mời, mà là thông tri. Các ngươi hiện tại đang đứng trên mảnh đại lục này, là một không gian do chủ nhân của ta tạo ra. Ma thú nơi này đối với nhân loại có thể nói là thèm nhỏ dãi”.
“Nếu là nguy hiểm, ngươi có biện pháp chạy thoát sao? Mặc dù ta không muốn c·hết, nhưng đối mặt với đống ma thú này, ta không có bất kỳ lòng tin nào”. Ôn Nhã Hinh mím môi nói.
Không có cách nào khác, Tô Thanh Phong chỉ có thể mang theo đám người đi theo Sư Ưng Thú đi vào bên trong dãy sơn mạch.
“Ta giống như có chút… tự ti”. Ôn Nhã Hinh lúc này mới dám lên tiếng.
Chương 66: Máu tươi, Huyết Sâm
Mà bọn họ đâu? Thực lực cao nhất còn không bằng một con trung giai ma thú, lấy cái gì chạy?! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin hỏi, chủ nhân của ngươi là ai?”. Tô Thanh Phong lên tiếng.
Không chỉ là nàng, mấy người khác cũng có loại cảm giác này. Bọn họ giống như là một đám ăn mày rơi vào hoàng cung mỹ lệ.
“Ta chưa từng nghe nói qua, thân cây này quá lớn, lớn tới mức dù cho ở phía xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nếu như từng nghe qua, ta hẳn là…”.
Đám người nhìn qua khó hiểu nhìn hắn.
Tô Thanh Phong thì ngược lại, cảm giác của hắn rất n·hạy c·ảm. Từ trên thân đám ma thú kia, hắn không cảm nhận được sát khí, cũng không cảm nhận được ác ý, chỉ có một loại cảm giác… bình thản.
Địa mạch chi tử… là cái quỷ gì?!
Chạy?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên dưới là một dòng suối chảy xung quanh tạo thành hình vòng cung như đang ôm lấy ngôi nhà này, toàn bộ khung cảnh giống như là nơi thần tiên.
Tô Thanh Phong rất nhanh liền nghĩ tới – Đại Địa Sủng Nhi.
“Trước đó gặp phải Thông Linh Hầu, lại thêm Thiểm Điện Lang, ta chỉ có thể nghĩ tới Huyết Sâm. Thứ này tại thời viễn cổ cũng được xem là đại khủng bố, từng dùng thời gian một tháng xóa bỏ một tòa thành hơn 20 triệu người. Hơn 10 vị thánh giả hợp sức mới đem nó chém g·iết”. Ôn Nhã Hinh run rẩy đáp.
Tiêu Phàm lúng túng thu lại thủ thế, bất quá vẫn chắn trước người Tiêu Tiên Nhi. Tô Thanh Phong thấy vậy có chút cảm khái, tiểu tử này xem ra cũng không phải cái gì cũng sai.
Đến cùng… chạy thế nào?!
“Ngươi từng có nghe qua bất kỳ tin tức nào về một loại thực vật có thể hấp thu máu tươi sao?”.
“Không có người nào rõ ràng đó đến cùng là ma thú hay là thực vật. Nó tồn tại quá mức bí ẩn, chỉ biết rằng trên thân Huyết Sâm chảy ra máu tươi, bất kỳ sinh vật nào dính phải đều sẽ trở lên điên cuồng”.
Nghe vậy, Ôn Nhã Hinh vô thức nhìn về phía thân cây khổng lồ kia, lông mày nhíu chặt, do dự nói.
“Sau đó chỉ cần gặp được sinh vật sống, chúng liền sẽ điên cuồng chém g·iết. Cơn khát máu trong thân thể sẽ trở thành bản năng, chỉ cần nhiễm máu tươi liền không có cách nào cứu được”.
“Nếu như ngươi không muốn đồng bạn của mình c·hết, tốt nhất nên đi theo ta”.
Hắn nhớ lại, nữ nhân kia có nói qua, mặc dù có chút thiệt hại, nhưng lợi nhiều hơn hại. Hiện tại xem ra, cái danh hiệu này cũng không phải nhìn đơn giản như vậy.
Ma thú đạt tới cao giai có thể nói chuyện, nhìn thái độ này, hẳn là không có nguy hiểm gì lớn. Dù sao, đạt tới cao giai, lại còn nguyện ý cùng nhân loại giao hảo, Sư Ưng Thú xem như là một trong số đó.
Nói tới đây, Ôn Nhã Hinh đột nhiên khựng lại, vẻ mặt nàng trong nháy mắt tái đi.
Lúc này, âm thanh của Sư Ưng Thú lần nữa vang lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.