Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: “Nham thương”
Bất quá lúc này hắn chú ý tới, sắc mặt của Đường Vân không đúng lắm, có chút tái nhợt. Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn hài hước nhìn lấy Đường Vân hỏi.
“Hoa thần tại thượng, một chiêu kia quá mẹ nó kinh khủng”.
Oanh!
“Các ngươi lúc đó tại Hư Không Điện cho nên không rõ, khi đó hắn cùng một đệ tử thiên tài gọi Trần Khôn chiến đấu qua, Trần Khôn kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ, nhưng lúc đó Tô Thanh Phong cũng không mạnh. Lại có thể vận dụng ý cảnh tay không nắm kiếm ý, còn đem nó ném trả cho đối phương”.
Cùng lúc đó, Dương Tuyết đứng dậy, ánh mắt nhìn lấy toàn bộ đám người, âm thanh bình thản vang lên.
Chỉ cần đem trường thương sức nặng tăng lên ngàn cân, lại có địa mạch gia trì trọng lực, một kích này, Hóa Nguyên cảnh đừng nghĩ có thể tiếp nhận.
Đường Vân phun ra một ngụm máu tươi, trên thân bị dư chấn đánh nát nhiều nơi, thân thể cũng gẫy không ít xương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Thanh Phong nhảy lên cao, sau đó cứ như thế lơ lửng trên không trung. Sau lưng hắn xuất hiện một cái cực lớn “nham thương” độ dài phải tới mười mấy mét.
Hắn không cảm nhận được sức mạnh của nó, không cảm nhận được uy năng của nó.
Hắn thừa nhận, vừa rồi mình thật sự sợ.
Ai cũng không phải người ngu, làm sao có thể không nhìn ra tông chủ đây là đang cảnh cáo bọn họ. Hơn nữa, Tô Thanh Phong thể hiện ra chiến lực như thế, dù cho không rõ thực lực hắn đến cùng đạt tới mức nào, nhưng không thể nghi ngờ, loại thực này có tư cách bước vào 5 vị trí đầu đại hội luận võ.
“Đa… tạ..”.
“Ta nhớ ra rồi! Ý cảnh! Là hắn! Hơn nửa năm trước một tay nắm kiếm ý. Là hắn!”.
Xem ra muốn giáo huấn Đường Vân, không vận dụng át chủ bài là không thể nào thắng được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng muốn mô phỏng ra uy lực cũng không khó.
Rất nhanh, vài người đi lên mang Đường Vân đi xuống chữa thương.
“Không hổ là thánh tử, xem ra đại hội luận võ lần này đáng xem rồi”.
Thậm chí so với sát ý sắp bước vào lĩnh vực kia còn đáng sợ hơn.
“Mẹ nó, 35 vạn, ta chua!”.
“Ha ha, Tô thánh tử thắng! Ta mẹ nó một đêm chợt giàu! Một bồi năm, ta cược 7 vạn kim hoa, ha ha ha!”.
“Biến thái như vậy? Ý cảnh của hắn đến cùng là cái gì?!”.
Loại cảm giác này, phẳng phất như thể đối mặt với toàn bộ thiên địa.
“Ngươi nhìn không sai, ta mẹ nó cũng thấy thế”.
Dương Tuyết nhìn sâu Tô Thanh Phong một cái, khẽ mở miệng truyền âm cho trọng tài không nên can thiệp, nàng muốn biết, Tô Thanh Phong sẽ làm thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một giây sau, toàn bộ nham thương rơi xuống, lại không có một cái nào đâm trúng Đường Vân, nhưng mà…
Đao nâng lên chém tới, một đạo cuồng phong mang theo hỏa diễm bay tới.
Tô Thanh Phong nhìn Đường Vân hơi nhíu mày, nhìn thấy Đường Vân giống như nhận mệnh, hắn thở dài khẽ lắc đầu. Xem ra tình huống “đánh trẻ già tới” không có xuất hiện, hơn nữa trọng tài không có ý định can thiệp.
Đương nhiên, cũng chỉ là đơn thuần học theo dáng ngoài, về phần bản chất, tha thứ hắn vô năng, không có năng lực học được.
“Truyền lời cho Đường gia, để Đường gia yên tĩnh một chút”.
“Đã không có ai có ý kiến, như vậy thánh tử Tô Thanh Phong liền thành một trong những nhân tuyển tham dự đại hội luận võ”.
Nhưng bị người trước mặt trào phúng như vậy, hắn làm sao có thể nhịn được.
Đám người sợ hãi nhìn lấy Tô Thanh Phong.
Đường Vân kinh hãi kêu lên một tiếng, vội vàng nâng đao chém ra một đạo hỏa diễm khác, lúc này mới đem công kích ngăn chặn lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Con mẹ nó! Ta hoa mắt sao? Công kích bị bắn ngược?!”.
Giống như hiện tại, Đường Vân liền cảm thấy một loại sức mạnh vô hình đè lên khiến hắn không cách nào cử động. Muốn vận dụng toàn thân sức mạnh để di chuyển nhưng thân thể giống như trở lên nặng nề vô cùng.
“Cái này không có khả năng! Sẽ không phải là huyễn tượng chứ?!”.
“Như vậy, có người muốn khiêu chiến thánh tử sao?”.
Không nghi ngờ gì, nàng đây là đang cảnh cáo Đường gia, dù sao Đường Vân cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi khiêu khích Tô Thanh Phong. Nếu không có người sau lưng xúi d·ụ·c, lấy tính cách của Đường Vân thì sẽ không đi khiêu chiến một tên sư đệ.
Đám người bên dưới trừng lớn con mắt, có sợ hãi, có thán phục, nhưng lại không có người nào có ý định nhúng tay, dù cho biết nếu Đường Vân tiếp nhận một kích này, nhất định sẽ c·h·ế·t.
Bất quá, hắn cũng không có ý định lấy mạng Đường Vân.
Hắn rất rõ ràng, Tô Thanh Phong đã nương tay, nếu không hắn chắc chắn sẽ c·h·ế·t.
Chỉ là, hắn cũng chỉ bị trọng thương, dưỡng vài tháng là có thể khỏi hẳn.
Lập tức, vô số tiếng kinh thán vang lên.
Đám trưởng lão bên trên cũng chỉ hơi nhíu mày, lại không có người lên tiếng.
Điểm này hắn có chút khó hiểu, dù sao đây chỉ là tỉ thí, cũng không phải sinh tử đấu, trọng tài làm sao lại không ngăn cản?!
Mặc dù Đường Vân một đao kia nhìn như tùy ý, nhưng mà hỏa diễm nóng bỏng cùng với ẩn dấu bên trong đao khí không phải Hóa Nguyên cảnh bình thường có thể tiếp nhận, càng đừng nói là bắn ngược.
Sau đó, Dương Tuyết thấp giọng nói với người bên cạnh.
Xẹt!
Thanh thương này… sức nặng cực kỳ lớn.
Xoạt!
“Nham thương” lao nhanh hạ xuống, giống như một ngọn núi lớn đang đè ép lên người Đường Vân khiến hắn không thở nổi. Toàn thân sức mạnh hiện tại đều chỉ duy chỉ bản thân không ngã xuống, thậm chí ngay cả bảo mệnh bảo vật cũng không cách nào phát huy ra.
Oanh!
Nhất thời, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tô Thanh Phong nâng tay lên, sau đó vung xuống.
Có, cũng chỉ là một loại cảm giác… nặng nề! (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thánh tử Tô Thanh Phong, thắng!”. Trọng tài lúc này mới không nhanh không chậm lên tiếng.
Nhưng so với ban đầu lại yếu hơn rất nhiều.
Dứt lời, thân thể Đường Vân ngã xuống.
“Lúc nào? Ta làm sao không biết?!”.
“Cái gì?!”.
“Hừ! Tới a!”. Đường Vân nhịn không được rống lớn.
Chương 86: “Nham thương”
“Nham thương” phóng ra, Đường Vân nhất thời cảm thấy áp lực như núi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra, ánh mắt có chút tuyệt vọng nhìn về phía trường thương lao tới.
Trên võ đài, Đường Vân con ngươi co rụt lại, hắn cũng là người nắm giữ ý cảnh, cho nên rất rõ ràng vừa rồi Tô Thanh Phong vận dụng ý cảnh đến cùng đáng sợ ra sao.
Sẽ không có người nào ngu xuẩn ở lúc này đi ra khiêu khích. Đây nhưng liên quan tới danh dự toàn bộ Vạn Linh tông.
Không sai, hắn chính là mô phỏng theo vị nào đó nham vương đế quân.
Phốc!
“Ngươi sợ?”.
Bàn tay đưa ra, nắm ngon tay khẽ mở.
Ầm!
Dù cho chia nhỏ nham thương, dư chấn cũng không phải Đường Vân có thể nganh kháng, càng đừng nói tới toàn bộ nham thương đam hắn vây vào chính giữa, uy lực kia tuyệt đối rất mạnh.
Ngay lập tức, “nham thương” cực lớn đột nhiên tách ra làm nhiều mảnh nham thương nhỏ hơn.
“Đây là một kích toàn lực của ta, nếu như ngươi có bảo vật hộ thể, tốt nhất nên vận dụng. Mặc dù miệng ngươi thiếu ăn đòn, nhưng còn chưa tới mức để ta g·i·ế·t ngươi”. Tô Thanh Phong lạnh lùng nhìn lấy Đường Vân nói.
Xoạt!
Nhìn hỏa diễm lao tới, Tô Thanh Phong từ từ nâng chân lên, sau đó đạp mạnh xuống đất một cái. Ngay lập tức, đạo hỏa diễm kia như bị cơn gió vô hình ngăn chặn, sau đó bị thổi ngược lại.
Nhẹ lắc đầu, Tô Thanh Phong biết, nếu tiếp tục, hắn không thắng được, nhiều lắm là thế hòa, hoặc là cả hai trọng thương.
“Huyễn tượng? Huyễn tượng cũng không có khả năng đem chiêu thức biến mất”.
Tô Thanh Phong hơi nhíu mày, nhớ lại chuyện năm đó thật sự là khó chịu.
Đường Vân: …
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.