Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Cao Cao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Chương 5
Quý Yến cố gắng chống đỡ mình, cảnh giác nhìn về phía ta.
Một làn gió xuân thổi qua.
Ta cảm thấy một bầu không khí nguy hiểm.
Ta bật cười.
Lại ngẩng đầu lên, Thẩm An đã đi xa.
Hắn đã sớm nhìn ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Tay nghề của Thẩm An quả thực quá đỉnh, đáng giá năm sao!
Đột nhiên một bàn tay nắm lấy làn váy của ta.
Ta cúi đầu nhìn, là Quý Yến:
Một là bởi vì kiếp trước Thẩm An không chỉ không c·h·ế·t, thậm chí còn sống lâu hơn ta.
Hắn quay đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói:
Được rồi.
Thẩm An nhìn dáng vẻ thư thái của ta liền mỉm cười, có chút ngập ngừng mở lời:
Nhưng Thẩm An lại không vui mừng như ta nghĩ.
Lần công lược trước kia có bao giờ được hưởng thụ cuộc sống dễ chịu như vậy đâu, bình thường chỉ có ta tận tâm tận lực hầu hạ người khác là chính.
Hai năm xa cách, không nghĩ tới gặp lại lại là cảnh tượng như thế này.
Thẩm An trầm mặc một lát, vẫn chưa đáp lời.
Đừng nói, bộ dáng rất giống con ch.ó đen lớn ta từng nuôi lúc trước, mỗi khi tủi thân liền trốn ở trong góc khóc.
Ta bĩu môi, không chớp mắt đi lướt qua hắn.
Nhưng lần này ta đồng ý.
Ta phất phất tay, đồng ý!
Phản ứng lại ngay lập tức.
Thấy hắn vẫn có hơi không vui, ta lại thành khẩn nói:
Bởi vì trong mắt ta hắn vẫn là một đứa trẻ, ra chiến trường không chừng ngày nào đó sẽ không còn.
Ánh trăng bị mây đen che phủ, không khí tràn ngập mùi máu, ngày thứ ba sau khi Thẩm An tòng quân, trên đường trở về phủ, Quý Yến trọng thương ngã trên đất, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Xem ra dỗ còn chưa đủ.
Thay vì nói ta nuôi dưỡng Thẩm An, chi bằng nói rằng hắn đang nuôi ta mới đúng.
Mấy ngày ngắn ngủi mà thịt trên bụng ta đã dày thêm không ít.
Tên nhóc này.
Đi tới hỏi mới biết, hắn cảm thấy lời ta nói ban ngày quá tổn thương, cảm thấy có phải ta đã sớm có suy nghĩ không cần hắn hay không.
Nếu muốn thay đổi tình cảnh của ta, chỉ có một lần nữa chống đỡ gia tộc thất thế này.
Buổi trưa, Thẩm An đi chăm ngựa cho người ta, khi trở về còn mang theo cho ta hai chiếc bánh nướng thơm phức.
Hai là bởi vì tương lai hắn sẽ trở thành trấn quốc tướng quân, ta sẽ không để cho nhân tài như hắn chỉ được phát huy trong cái phủ nhỏ này.
Thẩm An cau mày, vẻ mặt rất không hài lòng.
Chương 5: Chương 5
Kiếp trước Thẩm An cũng từng đề cập đến chuyện đi tòng quân nhưng lại bị ta cự tuyệt.
8.
Nghe thấy lời này, hai mắt Thẩm An ‘vụt’ cái sáng lên.
Ta thoải mái thở dài một hơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta còn nhớ rõ lúc trước tính tình ta mạnh mẽ, tính khí cũng nóng nảy, miệng cứng lòng mềm, bởi vậy kiên quyết không đồng ý Thẩm An tòng quân, còn mắng hắn không cần ỷ vào chút công phu là được thăng tiến, nếu như không muốn ở Thẩm phủ, không cần lấy cớ tòng quân, hắn có thể đi nơi khác bất cứ lúc nào.
“Hơn nữa hiện giờ vận nước tràn ngập nguy cơ, thân là con cháu hoàng triều, nên trung quân hộ quốc.”
Sau đó, nửa đêm ta dậy đi nhà xí, tình cờ nhìn thấy hắn ngồi trong sân lặng lẽ lau nước mắt.
“Không phải chứ? Ngươi thật sự muốn ăn vạ à?”
Nhiều năm qua, ta chưa từng tham gia yến tiệc của danh gia vọng tộc nào trong kinh thành, cũng chưa từng tiếp xúc với người khác, thậm chí thỉnh thoảng còn bị người quen chế giễu trên đường.
“Tỷ đã nói rồi đó, không được đổi ý.”
Lúc ấy ta đã trực tiếp bịt miệng Thẩm An.
Vớ vẩn, không phải chỉ là đi tòng quân thôi sao?
“Chờ khi đệ đi tòng quân rồi, mỗi ngày ta đều sẽ gửi cho đệ một phong thư.”
Ta chỉ nghĩ rằng Thẩm An đề nghị tòng quân cũng là vì như thế.
Trước khi đi, Thẩm An hơi khựng lại.
“Đệ đi đi.”
7.
Ồ, sao nào? Muốn ăn vạ sao?
“Còn không phải do ta cảm thấy thân thể đệ cường tráng, đến đó ước chừng sẽ không chịu thiệt sao.”
Buổi tối, Thẩm An thức khuya thêu thùa may vá, y phục hắn làm cho ta thậm chí còn tinh xảo hơn cả đồ trong các cửa tiệm nổi tiếng trên phố. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này ta đang ngồi hóng mát trong đình viện, chiếc quạt trong tay Thẩm An nhẹ nhàng phe phẩy bên mặt ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghĩ tới đây, ta chột dạ sờ sờ mũi:
Hắn hài lòng nhích lại gần, ánh mắt sáng quắc:
“A tỷ, tỷ không lo lắng cho ta chút nào sao?”
Ta sững sờ.
Tuyệt vời, hắn vui vẻ rồi…
Thấy ta nhanh chóng đồng ý, khóe mắt hắn hơi nhíu lại:
Hoàng đế đương triều ngu ngốc, phòng tuyến biên cương lui rồi lại lui, những năm gần đây số lượng người phải tòng quân đột nhiên tăng vọt, đều là để bảo vệ sự trị vì của hoàng triều, ngăn cản man di tiến vào quốc thổ.
Hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
“A tỷ, muội có một chuyện muốn thương lượng với tỷ.”
“Lo chứ, sao ta lại không lo lắng chứ!”
Cô nữ Thẩm gia ở hoàng thành thế đơn lực bạc, tuy rằng ta chưa từng nói cho Thẩm An biết tình huống của mình, nhưng dựa vào sự thông minh của hắn, chắc hẳn đã sớm nhìn ra khó khăn của ta.
Ta qua loa gật đầu, sai hắn đi nấu cơm cho ta.
Sau một hồi giải thích, trong lúc Thẩm An lo lắng không yên, ta chậm rãi gật đầu.
“A tỷ, thật ra ta không phải vì báo quốc, ta chỉ muốn tỷ có cuộc sống tốt hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.