Tâm Đầu Huyết Trả Lại Người
Cao Cao
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chương 9
Dứt lời ta quay đầu muốn đi.
Ta thấy rõ tên lưu manh này là ai.
“Giờ ngươi ở đây làm bộ làm tịch cho ai xem?”
Ta không nhịn được:
Không nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Quý Yến phía sau.
Đột nhiên, ta cảm thấy xung quanh mình có gì đó không ổn.
“Xin ngươi đừng gọi ta là Thu Thu nữa, cũng đừng chạm vào ta, ta rất muốn nôn.”
“Nàng yên tâm, ta đã hứa cho nàng ấy một mối hôn sự tốt, người ta yêu chỉ có nàng.”
Ta nhanh chóng rụt tay về, vuốt vết nổi da gà trên đó:
Không tệ, không tệ, ta rất hài lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ta ngắt lời y:
Mặt hắn hàm chứa ý cười, tóc đen môi đỏ, đuôi mắt có một tia ửng hồng nhàn nhạt.
Ta không thể tin được.
“Đệ đi đường sao lại không có tiếng động thế.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh sáng lóe lên trong phòng.
Ta sững sờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 9: Chương 9
Bị bờ vai rộng lớn của hắn bao lấy, ta sửng sốt trong chớp mắt.
“Ngươi đúng là nực cười.”
Y tiến lên muốn nắm lấy tay ta:
Ta nghe cũng có chút rung động lòng người.
Thân hình bị quần áo bao bọc mơ hồ lộ ra chút hình dáng cơ bắp, nhìn rất cường tráng.
Thiếu niên đã trưởng thành, đã trải qua chiến trường tôi luyện, trên người mang theo một tia lãnh khốc cùng trấn tĩnh.
“Thật tốt quá, có thể trở về ta thật sự rất vui.”
Ta biết muốn Quý Yến hết hy vọng nhất định phải khiến y cảm thấy ta thật sự không thích y nữa.
“Cuối cùng cũng về rồi, trận chiến này đánh có thuận lợi không? Có bị thương không?”
Ta ngửi thấy mùi lạnh lẽo trên người hắn, xen lẫn mùi m.á.u và cỏ dại, thanh âm của hắn vừa thấp vừa trầm: “Thật tốt.”
Ta vội vàng bước xuống giường, có chút ngạc nhiên vui mừng.
Con ngươi Thẩm An tối tăm như một hồ nước sâu không thấy đáy, khiến người ta không có chỗ th* d*c, đôi môi mỏng chỉ có một chút màu sắc nhàn nhạt. Giọng nói của Thẩm An đã thoát khỏi sự lanh lảnh khi còn nhỏ.
Ta vội vàng thắp sáng bấc đèn.
Người trước mắt giống Thẩm An, nhưng lại có chút không giống Thẩm An.
Đối với Thẩm An, ta thật lòng coi hắn như người thân.
Quý Yến ngây người nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, bỗng nhiên nâng trán cười khẽ một tiếng, có thứ gì đó nặng nề ở đáy mắt đảo không dứt, y phun ra một ngụm khí, vẻ mặt lại hết sức bình thản: “Thu Thu, ta phải làm gì nàng mới chịu tiếp nhận ta một lần nữa?”
Lúc này đã là nửa đêm, bầu trời ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, Thẩm An lộ vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là vừa trở về đã đến thăm ta trước tiên.
Người nọ dường như cũng bị ta dọa sợ, vội vàng đứng thẳng dậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong lời này, ta nhíu mày nhanh chóng rời đi.
Nỗi lo lắng nhiều ngày trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm An liền biến thành hư vô, còn lại chỉ có vui mừng.
Năm đó Quý Yến lợi dụng năng lực của ta, coi ta như vũ khí sắc bén trong tay, đối mặt với tình cảm lộ ra của ta thì bỏ qua, bây giờ lại luôn miệng nói muốn ta và y quay về bên nhau, trở thành thê tử của y.
“Nàng không yên tâm Sở Linh sao?”
Ba năm ngắn ngủi không gặp Thẩm An, lần này gặp nhau lại khiến ta tự dưng nhớ tới bộ dáng không nắm bắt được của hắn kiếp trước.
Trở về phủ, bởi vì chuyện ban ngày, ta tức giận đến không ngủ được.
16.
Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt đang cười.
Từ cái c.h.ế.t của chủ tướng, hắn được bổ nhiệm tạm thời làm thống lĩnh, cho đến ba lần hắn mang binh vào doanh trại địch, cuối cùng lấy được đầu thủ lĩnh quân địch, đánh bại quân Oa.
Ta hoảng hốt trong giây lát.
Sau đó nở nụ cười: “Thật sự đã trưởng thành rồi, hình như so với trước đây cao hơn nhiều.”
Ta nói thật lòng.
Ngay sau đó vì để cho ta yên tâm, hắn tỉ mỉ kể lại những chuyện đánh giặc mấy ngày nay với ta.
“Má ơi! Có lưu manh!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Người nói kiếp này chỉ có một mình Sở Linh là thê tử là ngươi, nói không cần tình cảm của ta là ngươi, nói ta chỉ là thuộc hạ của ngươi, bảo ta không cần nghĩ tới thứ không thuộc về mình cũng là ngươi.”
Vừa nói liền nói đến sắc trời dần sáng, trong lúc này, hắn vẫn luôn nhìn ta chằm chằm.
Ta lắc đầu tỏ ý không sao.
“Ta đã quen đi nhẹ, dọa sợ a tỷ, thật xin lỗi.”
Hắn lắc đầu, khẽ cười:
“Thẩm An?”.”
Chung Linh Sơn một mảnh yên tĩnh chỉ còn lại vài tiếng chim hót.
Cuối cùng, hắn đột nhiên nói: “A tỷ, ta còn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa.”
Khi nghe hệ thống nói thế giới có thể sụp đổ, trái tim ta lạnh buốt.
Không đúng.
Quý Yến rất chân thành tha thiết, nhưng ta ghê tởm đến mức sắp nôn ra.
Ta đứng dậy đi tìm một cái bấc đèn mới.
Bóng đêm tối tăm, đèn trong phòng cạn dầu, chợt tắt.
Hắn ngẩng đầu lên, khoé môi mỉm cười chân thành. Ta thở dài: “Ta cũng vậy, suýt nữa còn tưởng rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại đệ nữa.”
“A tỷ, đã lâu không gặp.”
Ta giật nảy mình.
Chưa bao giờ tốt đẹp, tại sao lại quay về?
“Còn nữa, ta đã thích người khác rồi, giữa ta và ngươi tuyệt đối không có đường quay lại.”
Hắn cúi đầu rồi nhấp một ngụm trà, mái tóc gãy rụng che phủ mi mắt, có một tia vỡ vụn không dễ phát hiện:
Thẩm An tiến lên nhẹ nhàng ôm ta, như đang an ủi.
Chỉ là lúc này hắn có hơi phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vội vã trở về.
“Ngươi và Sở Linh lưỡng tình tương duyệt cần gì phải chạy tới dây dưa với một người ngoài như ta, chuyện giữa chúng ta liền dừng lại ở đây, về sau không cần nói nữa.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.