Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 103: Một trời một vực
Đằng Nguyên ngủ rất ngon. Nửa đêm, A Luận quay lại gõ cửa, thấy hắn mở cửa đốt đèn trong tình trạng còn lơ mơ chưa tỉnh, y đặc biệt cạn lời, quẳng một cái giỏ trúc xuống sàn, ca cẩm:
- Xem huynh kìa… Ta vất vả bôn ba vì nhiệm vụ đầu tiên của huynh, còn lo lắng đủ kiểu, huynh ở trong phòng ngủ như heo. Mà khoan, sao huynh có thể vô tâm vô phế vậy? Không căng thẳng chút nào?
Đằng Nguyên mở nắp giỏ, lôi ra một đôi giày, một bộ hắc y có mũ và bịt mặt kín mít chỉ chừa lại hai mắt giống hệt đồ mà các ám vệ Hãn Thuật đã mặc. Hiện tại A Luận cũng mặc hắc y tương tự nhưng chưa đội mũ và bịt mặt. Sự chú ý của hắn rơi vào cặp rìu lớn để ngược trong giỏ, cán chổng lên trên. Đằng Nguyên vội bỏ y phục xuống bàn, nhấc hai cây rìu mới tinh lên xem thử.
Lưỡi rìu lớn, cong nhẹ như trăng non, chạm chìm những hoa văn uốn lượn đẹp mắt không rõ nghĩa. Cán rìu làm bằng gỗ đen bóng, bịt đầu dưới bằng chuôi nhọn. Mắt Đằng Nguyên sáng rực như sao, thử trọng lượng của rìu, xoay tròn trong hai tay khiến A Luận nhảy lùi về phía cửa:
- Cẩn thận chút… Sắc lắm đấy. Ha ha…
Đằng Nguyên gật gù vung thử một hồi, vô cùng hài lòng, nhếch mép cười.
Trong giỏ còn có một cái đai da chéo để dắt rìu sau lưng, vô cùng tiện lợi.
Đằng Nguyên không đợi được, lập tức mặc y phục, đeo đai lên, dắt rìu vào. Máu trong thân sôi trào, hàn khí trào lên cuồn cuộn nhiệt huyết. Sau bao ngày ẩn nhẫn nằm không trong hậu viện, cuối cùng hắn cũng được đường đường chính chính ra ngoài làm việc – mặc dù không quang minh chính đại lắm vì đi đêm á·m s·át nhưng còn hơn chán chường ngồi một chỗ.
A Luận gật gù đi vòng quanh nhìn hắn, vỗ vỗ vào tấm lưng rộng cường tráng của Đằng Nguyên, mắt lóe sáng ghen tị:
- Được lắm! Ha ha… Còn thứ này.
Y móc từ đáy giỏ lên một cái vòng cổ nô lệ, giơ chìa khoá ra.
Đằng Nguyên nhướn mày:
- Gì?
A Luận tiến tới mở khoá vòng cổ mà Đằng Nguyên đang đeo, ném nó lên bàn; đeo vòng mới vào:
- Đổi vòng khác. Vòng mới chỉ đánh số, không lộ danh tính chủ nhân. Từ nay ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ phải đeo vòng này. Chìa khoá đây.
Khoá vòng xong A Luận ném luôn chìa khoá cho Đằng Nguyên. Hắn bắt lấy trong ngỡ ngàng:
- Đưa chìa khoá cho ta? Không sợ ta mở vòng chạy mất?
- Chạy trời khỏi nắng. – A Luận cười khẩy khinh bỉ. – Chưa một nô lệ nào có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Âu tướng quân và Hãn Thuật… Trừ khi Âu tướng quân thả cho huynh đi, bằng không huynh có chạy đằng trời. Nhưng mà huynh cũng thừa biết ở Vạn Tư quốc, nô lệ không có vòng cổ còn bị xét kỹ hơn đám không có thẻ thông hành.
Đằng Nguyên công nhận, nhìn chằm chằm chìa khoá trong tay.
Đúng vậy! Vấn đề không phải nằm ở vòng cổ mà nằm ở ấn ký nô lệ ngay trên trán hắn. Hơn nữa còn có diện mạo, hộ tịch, thẻ thông hành... Đâu phải cứ mặc như người giàu Vạn Tư quốc, để tóc dài tết lên, che sẹo đi là có thể xoá bỏ thân phận nô lệ. Thường dân Vạn Tư quốc cũng có thẻ thông hành và hộ tịch rõ ràng. Nô lệ bỏ trốn chui rúc thì dễ, muốn đường đường chính chính trà trộn vào các thành – trấn để hành sự thì khó.
Đằng Nguyên không ẩn thân cả ngày được. Hắn đã thử qua, thời gian ẩn thân hiệu quả nhất là hơn một canh giờ, sau đó sẽ phải hiện thân nửa khắc để Không Đàm nghỉ ngơi. Nếu không, sẽ bị quay lại trạng thái xuất hiện tàn ảnh khi di chuyển giống như còn ở tầng thứ hai Huyết Liên.
Tức là có chìa khoá vòng cổ cũng chẳng tích sự gì.
Hắn đi tới tủ để quần áo, ném chìa khoá vào hộp đựng bạc tự làm.
A Luận bịt mặt, đội mũ vào, hất đầu:
- Đi thôi. Canh giờ không còn sớm.
Đằng Nguyên lập tức rảo bước theo, vừa đi vừa bị mặt, đội mũ.
A Luận đưa hắn ra từ cửa sau hậu viện, lẩn vào màn đêm, chạy như bay về phía đông thành Đồng Tỳ. Đằng Nguyên dạo đêm trong thành rất nhiều lần, láng máng đoán được điểm đến.
Ban đêm, thành Đồng Tỳ chìm trong bóng tối, chỉ các đại hộ, đại viện, phủ đệ mới treo đèn bên ngoài, bất quá số lượng đếm trên đầu ngón tay. Nửa đêm ra ngoài đi nhận diện mục tiêu thì chỉ có một điểm đến, đó là khu phố hoa – nơi tập trung các thanh lâu lớn.
Phán đoán của Đằng Nguyên hoàn toàn chính xác. A Luận dẫn y qua các lối tắt tối om trong thành, đến một ngách nhỏ của phố hoa.
Bởi vì phải tránh đám Bình binh xách đèn đi tuần dọc các con phố nên A Luận chọn đường lắt léo, nhảy tường, vượt rào thấp, không khác đạo tặc. Đằng Nguyên bám theo sát nút, cố gắng nhớ đường nhưng cuối cùng đành chịu thua.
A Luận dừng ở tường sau tối om của một thanh lâu lớn trong phố hoa, nhìn trước ngó sau, lùi lại lấy đà nhảy vọt qua tường vào bên trong. Đằng Nguyên lập tức nhảy theo, dễ dàng đu qua bức tường cao v·út khiến A Luận làm giả động tác vỗ tay tán thưởng. Họ thành công đột nhập vào hoa viên sau thanh lâu, lẩn từ góc tối này đến bụi cây khác, tới một tiểu lầu hai tầng bằng gỗ tinh xảo. Chỉ có thanh lâu mới xây lầu gỗ, phòng ốc của bá tánh và các đại viện đều bằng đá.
Tiểu lầu nằm trong hoa viên, đối diện với đình hóng mát, kế bên một cái ao. Trong tiểu lầu vọng ra tiếng đàn ca rộn ràng, thanh âm nũng nịu của các cô nương lẫn với tiếng cười ha ha khoái chí, d·â·m loạn của nam nhân…
Xung quanh tiểu lầu có rất nhiều lính gác nhưng bọn chúng không mặc giáp của Huyền Trác quân, Bạch Đà quân, lính thủ thành hay Bình binh mà chỉ đeo giáp xanh đen bóng lộn che ngực và bụng, kết hợp với y phục nâu đất. Đằng Nguyên và A Luận nấp trong một bụi cây rất xa tiểu lầu. A Luận thì thầm:
- Mục tiêu đang ở trong tiểu lầu kia. Gã rất cẩn trọng, đến thành Đồng Tỳ lập tức ở rịt trong phủ đệ, không thò nửa móng chân ra ngoài. Nếu có việc cần phải ra cũng mang theo cả đội kỵ binh, bộ binh, ám vệ đông không kể xiết. Rình rập bao ngày đều phí công vô ích, không thể tìm ra kẽ hở để á·m s·át. Cung thủ bó tay. Muốn chỉ điểm diện mạo gã cũng chẳng dễ dàng… Chỉ có thể tận dụng thời điểm gã đến thanh lâu mua vui, nốc đẫy rượu, lơ là cảnh giác.
Đằng Nguyên nhìn một lượt đám lính bên ngoài, hạ thấp giọng hết cỡ:
- Bọn chúng là cánh quân nào? Đi thanh lâu mà mang theo đông hộ vệ vậy ư?
- Chúng là quân tư gia của Chúc gia…
A Luận bắt đầu thao thao bất tuyệt về mục tiêu.
Kẻ mà Đằng Nguyên phải á·m s·át là Chúc Tư Nghiên, thứ tử của Chúc gia ở kinh thành. Chúc gia là thế gia võ tướng lâu đời, có quan hệ không tồi với Âu gia. Chúc Tư Nghiên năm nay hai mươi mốt tuổi, chỉ là một tiểu tướng nho nhỏ trong Hoàng Dực quân – q·uân đ·ội thủ vệ kinh thành; có quan hệ mật thiết với Biện Hoài Vương – Âu Phùng.
Âu Phùng là Hoàng huynh của Hoàng đế Vạn Tư quốc.
A Luận nói một hồi, Đằng Nguyên nghe tai nọ ra tai kia, tóm lại được mấu chốt. Biện Hoài Vương với Đại tướng quân Âu Khiết – phụ thân của Âu Linh Hà – bằng mặt không bằng lòng; Chúc Tư Nghiên vừa là tiểu tướng vừa là quân sư, thường hiến độc kế cho Biện Hoài Vương khiến Đại tướng quân Âu Khiết nhiều phen tức hộc máu.
Chúc Tư Nghiên tuổi trẻ chí lớn, gan cũng lớn gấp đôi gấp ba người thường, cùng đường sẽ dựa vào á·m s·át để giải quyết vấn đề. Âu Linh Hà muốn gậy ông đập lưng ông, tạo ra một vụ á·m s·át đẫm máu đoạt mạng Chúc Tư Nghiên, cho đám hộ vệ, ám vệ Chúc gia bồi táng.
Đằng Nguyên hỏi thêm:
- Âu tướng quân không sợ bị quy trách nhiệm? Đây là thành Đồng Tỳ, Âu tướng quân là tướng thống lĩnh Huyền Trác quân. Bất luận Chúc Tư Nghiên chạy qua đây làm gì cũng là khách...
- Ha ha… - A Luận cười khan lắc đầu tỏ ý chê bai.
Đằng Nguyên không biết mình bị cười vì lẽ gì nhưng đành nhíu mày, ngậm miệng. A Luận thở dài khoan khoái:
- Ám vệ cần gì hỏi nhiều, quản nhiều như vậy! Lệnh đưa xuống là phải làm. Không được phép thắc mắc. Chỉ có thành công hoặc thất bại.
- Đã hiểu. – Đằng Nguyên nói trong tiếng thở.
- Đi… Di chuyển sang bên kia xem có thể nhìn thấy dạ tiệc không. Các huynh đệ mai phục báo rằng Chúc Tư Nghiên chắc chắn đã vào đây. Mỗi lần gã di chuyển, động tĩnh khá lớn nhưng để phòng tình huống á·m s·át nhầm, phải trông thấy đích xác diện mạo gã. Bằng không sẽ đánh rắn động cỏ.
A Luận rời khỏi chỗ, khom lưng lẩn trong bóng tối theo mép tường lần mò về phía hông tiểu lâu.
Xa thế này dù nhìn thẳng qua cửa sổ cũng không thấy rõ Chúc Tư Nghiên, sao có thể nhận dạng?
Đằng Nguyên cảm thấy rình rập vô ích.
Quân của Chúc gia đứng cảnh giới vòng trong vòng ngoài quanh tiểu lầu. Cửa sổ lầu hai mở toang, bên trong loáng thoáng bóng nữ nhân cùng nam nhân quấn quýt đùa giỡn, đuổi bắt làm trò quay các bàn tiệc. Khoảng cách quá xa, A Luận nheo mắt hồi lâu không trông rõ cái gì, liên tục lắc đầu.
Đằng Nguyên ngồi cùng A Luận sau một hòn núi giả khoảng hai khắc thì sốt ruột, lẩm bẩm:
- Không trông rõ diện mạo có sao không? Cứ t·ấn c·ông đoàn hộ tống, kiểu gì chẳng có Chúc Tư Nghiên bên trong. Nhắm vào kẻ vận y phục xa hoa nhất, được người người bảo vệ… Gã này có đặc điểm gì đặc biệt không? Kiểu tóc, phục sức, ngọc bội…
A Luận nhăn mặt hừ lạnh:
- Cứ t·ấn c·ông đoàn hộ tống? Huynh nghĩ đơn giản quá nhỉ! Đây là Vạn Tư quốc, không phải Sa Lục Châu nhà huynh. Huynh có biết bao nhiêu đội ám vệ “cứ t·ấn c·ông đoàn hộ tống” rồi rơi vào ổ phục kích, tử thương sạch sẽ không? Không chỉ ám vệ của Âu phủ, nhiều phủ khác cũng từng dính bẫy “đoàn hộ tống” ám vệ m·ất m·ạng oan uổng, mục tiêu không có ở hiện trường, an toàn ngồi trong phủ cười khằng khặc. Y phục của họ Chúc thế nào chứ? Kẻ thế thân cũng có thể mặc y hệt như vậy.
Đằng Nguyên chép miệng, ngắt lời:
- Ta hỏi ngươi… Một đám võ tướng dẫn nhau đi thanh lâu, xung quanh dày đặc hộ vệ, ngồi trên bàn tiệc có gọi kẻ thế thân là Chúc Tư Nghiên không? Bên trong có quan lại của thành Đồng Tỳ không? Các ngươi sợ t·ấn c·ông nhầm đội mai phục chứ gì? Hồi tối Chúc Tư Nghiên vào thanh lâu, các huynh đệ rình bên ngoài có chắc chắn nhìn thấy chính gã không?
A Luận bị rối, lắp bắp:
- À thì… Chắc chắn gã ở trong này mới báo cho ta đưa huynh tới chỉ điểm diện mạo. Bên trong có mấy tên quan nhỏ của thành Đồng Tỳ đi theo thiết đãi.
- Nếu đã biết chắc gã ở trong đó, sao không cho người đánh thẳng vào tiểu lầu? Còn ngồi rình ở đây xem mặt cái gì? – Đằng Nguyên nóng nảy ngắt lời.
A Luận rít lên:
- Huynh điên sao? Đội ám vệ cấp hai không có ở nhà, lấy đâu ra ám vệ lợi hại mà đánh. Huynh làm như được huy động q·uân đ·ội ấy… Đây là đánh lén, á·m s·át, còn phải đối phó với gần năm chục tên hộ vệ Chúc gia võ công cao cường, tên nào cũng vượt xa ta và A Khang. Tấn công bừa, ngộ nhỡ tiếp viện của chúng ập tới…
Đằng Nguyên thở dài, đưa tay chống trán, mất kiên nhẫn:
- Tại sao đội ám vệ dám c·ướp ta trước cổng thành Huỳnh Tương mà lại không dám đánh vào chỗ này? Khác gì?
- Đội ám vệ c·ướp huynh đang ở bên ngoài… giờ không có nhà. – A Luận tức điên, thực sự muốn gào vào mặt Đằng Nguyên nhưng phải cố nén lại. – Huynh tưởng ám vệ còn ở trong phủ nhiều lắm sao? Số lượng không bằng một nửa chỗ này, mà còn dưới cơ…
À, ra vậy!
Hiểu rồi.
Đúng là phàm nhân!
Đằng Nguyên nhếch mép cười khinh bỉ, đặt tay lên vai A Luận:
- Đệ ngồi đây, có biến lập tức bỏ chạy. Ta lẻn vào xem Chúc Tư Nghiên có thực sự ở bên trong không. Nếu gã ở đó, ta trực tiếp ra tay, đỡ phải chờ đợi, rình rập, nhận dạng mất công.
- Cái gì? Huynh điên à? Lẻn vào đó kiểu gì?
Mặc kệ A Luận lắp bắp kinh hãi, Đằng Nguyên rạp người xuống lẩn vào bóng tối.
Đúng là phàm nhân vô dụng, làm mất thời gian của hắn.
Nhiệm vụ này chỉ cần hai khắc là xong.