Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 104: Xuất quỷ nhập thần

Chương 104: Xuất quỷ nhập thần


Khuất tầm nhìn của A Luận, Đằng Nguyên khu động Không Đàm, đẩy hàn khí lục lam bọc quanh thân. Lập tức phàm thể biến mất không dấu vết.

Ẩn thân thành công, Đằng Nguyên nhón chân chạy một mạch về phía tiểu lầu, không bị bất luận kẻ nào trông thấy dù hộ vệ của Chúc Tư Nghiên đứng thành hàng lố nhố gần hai chục tên ngay ở cửa chính. Hắn cứ như vậy, vô thanh vô tức đi vào tiểu lầu, lách qua đám tiểu nhị, nô tì bưng bê rượu và đồ ăn đang ra vào tấp nập phục vụ mấy bàn khách nhân bên dưới, đi thẳng lên lầu hai.

Chúc Tư Nghiên cũng thật sơ suất, không bao trọn tiểu lầu mà vẫn để khách khứa khác vui chơi thoải mái.

Lầu hai chỉ có mấy gian phòng, vách và cửa đều bằng gỗ, đèn đuốc sáng trưng. Ở gian lớn nhất, tiếng đàn hát, cười nói vang vọng náo nhiệt. Các gian khác cũng sáng đèn nhưng hình như không có người. Đằng Nguyên lách qua hai hàng hộ vệ đứng hai bên hành lang, ghé tai vào vách mỏng nghe ngóng một hồi.

Khi có mấy nô tì khép nép bưng đồ ăn từ dưới lầu lên, một hộ vệ cao lớn, râu ria xồm xoàm dữ tợn mở cửa, Đằng Nguyên nhẹ nhàng đi phía sau đám nô tì, vào phòng.

Trong phòng là một mảng hỗn độn, loạn thất bát tao khiến Đằng Nguyên sững sờ đôi chút, chưa tiếp thu nổi.

Các bàn ăn thấp kê nối tiếp thành hình vuông, để lại một khoảng trống ở giữa đặt đỉnh đồng đốt trầm. Đám võ tướng, quan lại ngồi trên những chiếc thảm đẹp rực rỡ trải trên sàn, mỗi tên được một cô nương hầu rượu. Cuối phòng có một bục gỗ thấp, là chỗ cho ca kỹ, nhạc công tấu nhạc giúp vui.

Nếu không tính đến hành động sỗ sàng của đám võ tướng và quan lại, quả thực dạ yến này rất phổ thông ở Vạn Tư quốc, Đằng Nguyên ra ngoài rình rập ban đêm đã thấy qua nhiều lần. Đám võ tướng mặt đỏ gay, vừa uống rượu ăn thịt, cười nói huyên náo vừa sờ soạng các cô nương thanh lâu. Có kẻ sống sượng tụt y phục, thò tay vào sờ ngực, vén váy sờ đùi, bóp mông các cô nương, ngả ngớn như chốn không người.

Đằng Nguyên là người Sa Lục Châu, không tiếp thu được sự phóng túng này, nấp trong góc phòng khinh bỉ trợn mắt lườm đám mãnh phu thô bỉ, lòng dân lên một luồng nộ khí nóng lạnh khác thường.

Đám quan lại không vận quan phục mà mặc thường phục, rất dễ phân biệt với mấy tên võ tướng mặc giáp ngực đơn giản của Chu gia. Ở vị trí chủ vị là một nam tử lưng thẳng, mặt trắng, vận y phục xanh lam trang nhã, đeo lủng lẳng răng nanh, ngọc bội quanh thắt lưng, tai đeo khuyên xương thú trông vừa đậm dã tính vừa có phong phạm của kẻ đọc sách. Đằng Nguyên nhìn kỹ ánh mắt kẻ đó, xác định được đây có lẽ là Chúc Tư Nghiên hàng thật giá thật.

Hắn đứng im quan sát đám người xung quanh trò chuyện, nịnh nọt Chúc Tư Nghiên:

- Chúc tướng quân, lần này vất vả rồi. Thành Đồng Tỳ không có địa phương nào sơn thuỷ hữu tình, không thể đưa tướng quân đi thăm thú. Mong tướng quân đừng chê trách.

- Tả đại nhân, không cần khách sáo. Bản tướng quân vì chuyện công mà tới, không phải ngao du sơn thuỷ, không nên quá mức phô trương. - Chúc Tư Nghiên ôm quyền khách khí.

- Chúc tướng quân tuổi trẻ tài cao, hạ quan nghe danh đã lâu, vô cùng bội phục. Xin được kính tướng quân một ly…

- Được! Du đại nhân, gia phụ gửi lời hỏi thăm sức khỏe đại nhân.

- Ồ, Chúc đại nhân vẫn còn nhớ hạ quan sao? Thật hân hạnh, hân hạnh!

- Chúc đại nhân hổ phụ sinh hổ tử, đúng là có phúc…

- Chúc tướng quân, nghe nói tướng quân và Âu Linh Hà tướng quân là chỗ quen biết.

- Đúng vậy! – Chúc Tư Nghiên gật gù, mắt loé sáng thâm sâu nhưng lập tức giấu đi, thể hiện sự hào sảng. – Âu gia với Chúc gia giao tình khăng khít. Trước khi tới Đồng Tỳ, ta đã gửi thư cho u tướng quân. Đáng tiếc u tướng quân đang có công vụ, không ở trong thành, không thể gặp…

Nhiều kẻ gật gù hùa vào, nói toàn lời hoa mỹ.

Đằng Nguyên ngán ngẩm đứng nghe bọn chúng tâng bốc lẫn nhau, đánh thái cực, nói toàn chuyện trên trời dưới đất, xác định được tên đang ngồi kia chính là Chúc Tư Nghiên, không phải thế thân. Đám võ tướng dưới quyền dù nói, nhìn hay hùa vào với gã đều rất thuần thục, thuần phục, không hề có kẻ nào tỏ thái độ khác thường. Bọn chúng hiểu tường tận lẫn nhau, tung hứng với đám quan lại. Đôi khi có võ tướng thô lỗ ăn nói quá đà, ánh mắt Chúc Tư Nghiên lia sang, lập tức kẻ đó hiểu được, thu liễm lại.

Thế thân không bao giờ có được uy quyền của một tướng quân thực thụ, nhất là đối với các võ tướng thân tín dưới quyền. Đằng Nguyên thấy ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Võ tướng đa số tâm địa không sâu, nói năng bỗ bã nhưng Chúc Tư Nghiên này dẫn theo toàn kẻ mắt lươn, miệng cười, bụng dạ thâm hiểm, đối nhân xử thế khéo léo, cùng một giuộc với gã. Thế thân nào có thể khống chế nổi những kẻ như vậy?

Đằng Nguyên nhìn quanh phòng một lượt nữa.

Căn phòng sáng trưng, hàng chục cái đèn treo dọc hai bên tường lung linh rực rỡ. Giá cắm nến bốn góc phòng chi chít nến, gió từ cửa sổ thổi vào cũng chỉ khẽ lay động, không hề tắt. Phương pháp tắt hết đèn và nến, nhấn chìm căn phòng trong bóng tối để hành động là bất khả.

Đằng Nguyên đảo mắt suy nghĩ.

Cửa phòng đã đóng, hộ vệ đều ở bên ngoài. Trong phòng có Chúc Tư Nghiên, sáu võ tướng dưới quyền, bốn tên quan nhỏ của thành Đồng Tỳ, mười ba kỹ nữ thanh lâu, sáu nhạc công. Đằng Nguyên không thể g·iết hết tất cả. Kỹ nữ thanh lâu hay nhạc công đều là người vô tội, có tội cũng chưa đến mức phải c·hết. Bốn tên quan kia cũng không thể đụng, lỡ có thân tín của Âu Linh Hà lẫn trong đó chẳng phải tự rước họa vào thân sao?

Chỉ có thể g·iết Chúc Tư Nghiên và sáu võ tướng của gã cùng đám hộ vệ bên ngoài. Nhưng nếu ẩn thân hành sự, nhân chứng một đống thế này sẽ không tránh khỏi bị truyền ra ngoài là ma tu, tà tu trà trộn á·m s·át. Cần phải thoắt ẩn thoắt hiện… có thân ảnh loang loáng cùng lắm mang tiếng cao thủ võ lâm, không đến nỗi bị nghi là quỷ.

Đằng Nguyên gật gù quyết định, rời khỏi góc phòng, di chuyển về phía sau Chúc Tư Nghiên. Sáu võ tướng chia ra ngồi hai bên gã, tay đều đang ôm eo khoác vai kỹ nữ, rất dễ động thủ. Đằng Nguyên hít sâu một hơi…

Phập.

Cây rìu của hắn hiện ra, bổ thẳng xuống đầu Chúc Tư Nghiên, cái đầu nứt toác, máu và não bắn tung toé. Hắn vung rìu chặt đứt cổ tên võ tướng ngồi bên trái Chúc Tư Nghiên, rút cây rìu trên đầu gã ra bổ xuống tên bên phải trong tích tắc.

Khi ba cái xác phun máu tung toé vào mấy kỹ nữ hầu rượu, tiếng cười nói đàn sáo mới chính thức tắt lịm. Đằng Nguyên hiện thân, tiếng hét xé toạc không gian vang lên, kế đó là sự hỗn loạn. Quan lại trơ mắt nhìn, đám kỹ nữ nhạc công thất kinh la hét ầm ĩ, kẻ bò người ngã vật ra sàn, tránh xa khỏi Đằng Nguyên. Mấy tên võ tướng vùng đứng dậy.

Hắn không ngừng tay một giây nào, chém ngang lưng tên võ tướng thứ ba gần tầm tay nhất đang rút gươm, ném cây rìu cắm thẳng vào ngực tên thứ tư rồi nhào tới tên thứ năm. Thanh kiếm vừa được tên thứ năm rút ra không chịu nổi một đòn của Đằng Nguyên, b·ị c·hém gãy làm đôi, lưỡi rìu găm vào ngực tên này. Hắn đập một cú vào cán rìu, đóng lút lưỡi xuống. Tên thứ năm kinh hoàng trợn mắt nhìn lưỡi rìu lún sâu vào ngực, giáp ngực đã bị bửa làm đôi, máu trào ra. Tên võ tướng còn lại kinh hãi ngã ngửa ra sàn, mặt trắng bệch, gào lên mấy tiếng như đang kêu cứu.

Bạc nhược!

Lưỡi rìu lia tới cắt đứt cổ gã gọn gàng.

Tiếng la hét đinh tai nhức óc đánh động hộ vệ bên ngoài, cửa bị mở toang, đám kỹ nữ và quan lại lồm cồm bò dậy bỏ chạy.

Đằng Nguyên rút rìu đang cắm trên ngực tên võ tướng thứ tư ra, đạp thân thể y xuống đất, thu cả hai cây rìu về, quay người nghênh chiến với đám hộ vệ từ bên ngoài xông vào.

Bất quá hộ vệ bị mấy tên quan nháo nhào và đám kỹ nữ hoảng sợ đang tháo chạy khỏi phòng cản lại. Một đám nhốn nháo la hét ầm ĩ, xô đổ giá nến, bình phong, dẫm đạp lên nhau chạy thoát thân ra cửa.

- Á…

- Cứu mạng…

- Có thích khách… Người đâu…

Đằng Nguyên nhân lúc hỗn loạn, hất bay một cái xác đang phun máu tung toé vào góc phòng xô đổ giá cắm nến thứ hai. Lật bàn ném đổ luôn giá nến thứ ba và bốn. Nến đổ lỏng chỏng, một số tắt bớt, một số rơi xuống sàn bắt đầu nhỏ sáp, căn phòng tối đi đôi chút.

Đám hộ vệ quát nạt, gạt những kẻ tháo chạy sang một bên, xông tới chỗ Đằng Nguyên. Hắn hất bàn ăn vào bọn chúng, ẩn thân, lách người qua, dùng lưỡi rìu xoẹt xoẹt mấy đường đã cắt đứt cổ những tên hộ vệ xông vào trước. Căn phòng rất náo loạn, chiếc bàn bị hất lên che tầm nhìn trong tích tắc, khi nó bị gạt rơi xuống, đám hộ vệ chưa bị cắt cổ đã không còn thấy Đằng Nguyên đâu cả. Chúng xông vào phòng, phát giác những tên chạy phía trước đều bị cắt cổ, máu đang phun phụt phụt ra, ú ớ buông kiếm ôm lấy cuống họng đứt lìa.

Chúng kinh hãi tìm kiếm hắn, gào rú trấn át đám kỹ nữ loạn cào cào đang cố nhào ra ngoài, doạ g·iết cả bọn họ khiến nhiều người chưa kịp chạy kinh hãi nép sát vào tường run như cầy sấy.

Đằng Nguyên lách qua lũ hộ vệ chuồn ra hành lang. Bốn cái giá nến đổ khiến sàn và vách gỗ trong phòng bắt lửa. Hộ vệ đứng trong hành lang vây chặt cửa ra vào nhưng không biết Đằng Nguyên đã vô hình thoát ra ngoài, từ sau lưng bọn chúng đánh ngược vào. Lũ bên trong kinh hãi nhìn thảm trạng của đám võ tướng. Có tên lao tới lay lay t·hi t·hể Chúc Tư Nghiên:

- Chúc tướng quân… Chúc tướng quân.

- Hắn đâu rồi?

- Vừa ở đây mà. Thoắt cái đã biến mất tăm.

- Khốn nạn…

- Người đâu, có thích khách…

La hét có ích gì, người cũng đ·ã c·hết rồi.

Những tên đứng trên hành lang hét thất thanh khi bị rìu của Đằng Nguyên bổ nát đầu. Hắn lại hiện thân, dùng tốc độ chớp nhoáng hạ bốn tên rồi bỏ chạy. Đám hộ vệ r·ối l·oạn khi chớp mắt mấy cái đã bị g·iết gần chục người, nháo nhào đuổi theo Đằng Nguyên.

Chương 104: Xuất quỷ nhập thần