Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 106: Bước tiến

Chương 106: Bước tiến


A Luận bắt đầu nói tía lia như đã bị cấm khẩu mấy tháng trời:

- Ta ngồi bên ngoài nghe tiếng la hét, thấy lửa cháy còn hết cả hồn rủa huynh ngu ngốc. Nào ngờ… Các huynh đệ khác trà trộn vào tiền viện của thanh lâu cũng đứng xa chứng kiến. Ngoài mấy tên cẩu quan vô tích sự, không một tên lính nào của Chúc gia trốn thoát. Lửa tắt, Huyền Trác quân và Bình binh vào đào bới đống tro tàn, gần sáng mới nhận ra xác của Chúc Tư Nghiên dựa trên phục sức. Gã biến thành thịt nướng quắt queo nhưng vẫn thấy được đầu đã bị bổ làm đôi… Ai da…

Đằng Nguyên từ tốn uống canh, thở dài thoả mãn:

- Đám quan lại và kỹ nữ thoát c·hết nói những gì?

- Nói nhiều lắm. – A Luận nhơn nhơn xoay cốc. – Nào là cao thủ võ lâm thân thủ bất phàm, xuất quỷ nhập thần; nào là tà môn thoắt ẩn thoắt hiện; nào là quỷ nhập tràng, không phải người phàm… Tất cả kỹ nữ chứng kiến bị đưa hết về phủ Tư dụ để Thừa doãn trực tiếp thẩm vấn. Vụ án này lớn như vậy, n·ạn n·hân lại là người Chúc gia, Thừa doãn không lộ diện e rằng không ổn.

Đằng Nguyên gật gù.

Án mạng xảy ra ngay trong thành Đồng Tỳ, Chúc Tư Nghiên thân thế không tầm thường đương nhiên Thành chủ phải trực tiếp ra mặt.

Hắn nhướn mày:

- Âu tướng quân có nhà không?

- Không. – A Luận cười khúc khích, mắt loé sáng gian xảo.

Đằng Nguyên nhìn chằm chằm một hồi, gật gù.

Âu Linh Hà đang ở trong phủ nhưng người người đều tưởng nàng ta đã ra khỏi thành làm công vụ. Nếu A Luận không được nói, vậy Đằng Nguyên cũng không thể hỏi Âu Linh Hà có hài lòng về biểu hiện của hắn không.

A Luận tiếp tục:

- Huynh thật trâu bò. Ta rình bên ngoài mà thót tim, cũng chẳng thấy huynh ra khỏi tiểu lầu lúc nào, còn sợ huynh ham hố đánh đấm, c·hết c·háy bên trong. Bốn phía sáng rực, bóng chim bay qua cũng thấy rõ huống hồ một người sống sờ sờ, ấy thế mà các huynh đệ đều nói không thấy huynh ra, ai cũng tưởng…

Đằng Nguyên cười nhạt, nói dối:

- Ngươi không thấy vì khói đó thôi. Lúc đó lửa lớn nhưng khói cũng dày, ta chạy ra còn tưởng ngươi sẽ bám theo phía sau mà mãi đến khi về gần tới phủ vẫn chẳng thấy bóng dáng.

A Luận nhíu mày, đảo mắt:

- Phải ha… Khói đen bốc mù mịt… Thì ra…

Đằng Nguyên ngừng nói vì không muốn khiến A Luận phát giác ra mình đang lấp liếm. Hắn cứ đủng đỉnh ăn nhưng không ăn hết thức ăn trên khay, đành bỏ lại, uống hết bát độc rồi hỏi:

- Sau này thế nào?

- À, còn phải xem Âu tướng quân sắp xếp ra sao. Hiện tại huynh cứ nghỉ ngơi cho tốt, thong thả chờ. Thành Đồng Tỳ không nhiều việc, chủ yếu ám vệ bôn ba bên ngoài. Những kẻ được huấn luyện để do thám, truyền tin lúc nào cũng nhiều công vụ hơn cả. Ám vệ chịu trách nhiệm quản lý như Lặc Nộ, Bột Thiết thì ra ra vào vào, chạy qua chạy lại giữa các nhiệm vụ, chẳng mấy khi ở yên một chỗ. Loại được ngồi nhà chờ việc có sở trưởng đặc thù như ta với huynh, khi nào có việc cần dùng đến sẽ được điều đi. Lệnh chỉ định địa điểm và mục tiêu, thực hiện theo là được.

Đằng Nguyên chăm chú nghe, ghi nhớ:

- Sở trường của ngươi là mê dược?

- Mê và độc dược. – A Luận trở nên nghiêm túc. – Trước khi huynh tới, ta chính là ám vệ dùng độc giỏi nhất Lộ Âu Lăng này.

Đằng Nguyên lắc đầu:

- Ta không thường dùng độc, không dám nhận giỏi giang hơn ai.

- Ha… Huynh độc c·hết cai nô cả mỏ Dạ Cổ, chừa nô lệ lại mà nói không thường… - A Luận không tin, phẩy tay cười lạnh.

- Đó là trong tình huống bất đắc dĩ phải xử lý một lượng lớn địch nhân. Dùng độc có rất nhiều hạn chế, nếu không phải trường hợp bất khả kháng ta sẽ không dùng. Đối phó với kẻ thù lẻ tẻ, chẳng thà đệ cắt phăng cổ bọn chúng còn nhanh hơn mất công tẩm độc vào dao rồi đánh chán chê chờ độc phát tác.

A Luận trừng mắt lườm Đằng Nguyên:

- Vì huynh mạnh, ít phải dùng độc làm mánh khoé đối phó kẻ mạnh hơn. Nếu ta với huynh tử chiến, ta không dùng mê dược thì giữ được mạng trong bao lâu? Trường hợp địch đông mình yếu, nếu không dùng mấy thứ đó, cách nào toàn mạng hoàn thành nhiệm vụ?

Đằng Nguyên chỉ cười không nói. A Luận trầm ngâm rót nước uống, hồi lâu phun ra một câu nửa oán thán nửa lo ngại:

- Giờ có huynh rồi, e rằng ta cũng chẳng còn bao nhiêu việc.

Nói trắng ra thế cơ à?

Tên này không có tâm hại người, phòng người sao? Nếu y thâm trầm độc địa sẽ không đời nào để lộ tâm tư mà âm thầm nuôi oán hận, sau đó ám toán Đằng Nguyên, hại hắn mất lòng tin của chủ để tranh việc, tranh công. Đằng này y lại nói trắng ra. Có vẻ lòng dạ chẳng sâu lắm.

Đằng Nguyên chép miệng:

- Vậy dành thời gian luyện thêm tay nghề, thân thủ… càng tốt chứ sao. Ngươi đâu thể mãi dậm chân tại chỗ được.

- Cũng phải.


Đằng Nguyên nói A Luận mà như nói chính mình. Sau vụ á·m s·át Chúc Tư Nghiên, hắn đủng đỉnh đi qua đi lại trong hậu viện, ngày luyện võ tối học ám hiệu của ám vệ rồi đọc sách. Tin tức về vụ t·hảm s·át ở· thanh lâu lan rộng khắp thành Đồng Tỳ, tin đồn loạn thất bát tao phóng lên chục lần khiến h·ung t·hủ bị biến tướng thành những dạng gì Đằng Nguyên cũng chẳng ngờ. Khả năng thêu dệt thoại bản của bá tánh khiến hắn mở mang tầm mắt.

Mỗi lần A Luận tới gặp hắn sẽ kể một câu chuyện khác. Nào là h·ung t·hủ là một đội ám vệ xuất quỷ nhập thần, g·iết sạch đoàn hộ tống Chúc Tư Nghiên rồi phóng hỏa đốt tiểu lầu sau đó t·ẩu t·hoát trước sự bất lực của Bình binh và Huyền Trác quân. Nào là nội bộ thuộc hạ của Chúc Tư Nghiên có kẻ phản bội, hạ độc gã và các võ tướng từ trước, sau đó dễ bề hành động. Còn có kẻ nói thực ra h·ung t·hủ không xuất quỷ nhập thần đến mức khó lý giải như đám quan lại và kỹ nữ thoát c·hết đã kể mà hạ thuốc vào lư hương khiến họ bị ảo giác, không nhận biết như bình thường; đám võ tướng và hộ vệ hít phải hương này cũng không còn đủ khí lực chống chọi…

Rất nhiều các tình huống khó đỡ.

Đằng Nguyên nghĩ nếu A Luận cũng hạ thuốc vào lư hương rồi tiến hành á·m s·át, có lẽ mọi chuyện không đến phiên hắn. Nhưng A Luận phủ nhận phương pháp này vì Chúc Tư Nghiên tới thanh lâu giờ nào, ngày nào, ngồi trong tiểu lầu nào đều là chuyện tuyệt mật. Đến khi gã yên vị rồi mới bố trí thì không kịp. Không phải A Luận chưa từng thử dùng độc và mê dược trong những vụ á·m s·át tương tự, mà kết quả mỗi lần mỗi khác, có khi không g·iết được mục tiêu còn chuốc t·hương v·ong vô số về phe mình.

Lần này vốn Âu Linh Hà chỉ muốn A Luận đưa Đằng Nguyên đi nhận dạng mục tiêu rồi giao cho hắn tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, miễn g·iết được Chúc Tư Nghiên, nào ngờ Đằng Nguyên xông thẳng vào tiểu lầu tạo nên thảm án rúm động thành Đồng Tỳ. Cả Âu Linh Hà và đội ám vệ Hãn Thuật đều bị kinh hách. Tổng quản A Lạp Tự thì khỏi cần nói, ngẩn ngơ cả ngày trời không hoàn hồn, có vẻ căm tức lắm.

Đằng Nguyên sướng rơn người, biết lão tổng quản già này không dám khinh rẻ hắn nữa vì quyển trục được đưa tới đã từ mớ loạn thất bát tao biến thành binh pháp, điển tích và thoại bản cổ của Vạn Tư quốc. Hắn dùng nhiều thời gian trong ngày để đọc sách, tìm hiểu tường tận về Vạn Tư quốc từ chế độ cai trị, luật pháp đến phong tục tập quán.

Giữa tháng hai, một quyển trục lớn không có tên được A Khang đưa tới giao tận tay cho Đằng Nguyên, bên trong là gia phả sơ lược ba đời của các gia tộc lớn ở kinh thành Vạn Tư quốc và các nhà quan lại, tướng lĩnh ở thành Đồng Tỳ, bao gồm cả Thành chủ Cát Dĩ Mộc. Gia phả của Âu gia khắc ở cuối, vô cùng chi tiết, nhiều nhánh rối rắm nhớ không xuể. Đằng Nguyên không hiểu thứ này dùng để làm gì, xem một hồi thì buồn ngủ rũ mắt ném qua một bên tiếp tục đọc binh pháp.

Hắn cho rằng quyển trục này chẳng giúp gì được, những ngày sau đó dù A Luận nhắc nhở cũng không chú tâm, chỉ xem qua quýt. Hắn không ngờ sự thiển cận của mình gây ra hậu quả khó có thể cứu vãn về sau.


Cuối tháng hai, Đằng Nguyên có được đích thân tổng quản A Lạp Tự đưa từ hậu viện tới khu thạch phòng của ám vệ ở tiền viện. Dù mặt lão nhăn như táo tàu nhưng không dám bắt Đằng Nguyên hành đại lễ, xưng tiểu nhân. Do vậy hắn chỉ vái chào sơ sài, xưng ta rất ngông cuồng. Điều đó càng khiến A Lạp Tự tức tối.

Canh gác ở tiền viện không phải các hộ vệ mà là ám vệ ngang hàng với đám A Khang, A Luận. Bọn họ giúp Đằng Nguyên chuyển gần hết đồ đạc từ thạch phòng cũ sang thạch phòng mới, trừ một số đồ có sẵn trong phòng mới không cần mang sang. Phòng mới rộng và đẹp hơn rất nhiều, nằm sát tường ngăn cách tiền viện và hậu viện, kế bên trù phòng của nô bộ và hộ vệ.

A Lạp Tự ngông nghênh dẫn Đằng Nguyên đi dọc hành lang có mái che tới dãy phòng thuốc, vừa đi vừa giảng giải:

- Ngươi chỉ được phép qua lại giữa thạch phòng, khu phòng ăn và phòng thuốc, tuyệt đối không được theo các ám vệ khác qua những khu trước. Cổng ngăn cách giữa các tiểu viện và đại viện đều có ám vệ canh gác, bọn họ không để ngươi qua cũng đừng lươn lẹo hay ghi thù. Nhiệm vụ của ngươi là sáng ở trong phòng thuốc chế thuốc giải, chiều xách nước đổ đầy vào bồn tắm bên trong phòng ngâm.

Đằng Nguyên ngạc nhiên:

- Bên hông phòng thuốc sao lại có phòng ngâm? Dùng làm gì?

- Đương nhiên là để ngâm rồi. – A Lạp Tự nhìn trừng trừng Đằng Nguyên, mắt loé sáng hằn học. – Ngươi phải dựa theo công thức chế các loại dược ngâm, giải dược, sắp xếp đầy đủ theo thứ tự trên giá của phòng tắm.

A Lạp Tự dẫn Đằng Nguyên tới nhìn phòng thuốc.

Dãy phòng thuốc gồm bốn gian, các kệ thuốc dán nhãn cẩn thận, kê dọc tường, có đầy đủ từ kỳ trân dị thảo nhân gian đến các thảo dược dân dã đi đâu cũng thấy. Dụng cụ điều chế rất đầy đủ. Bốn phòng thuốc nhưng chỉ có hai tiểu đồng giúp việc, không sử dụng hán tử trưởng thành. Trước kia có một đại phu ở đây chuyên chế giải dược cho các loại độc mà ám vệ mang về nhưng tuổi tác lão đã cao nên hiện tại Âu Linh Hà cho nghỉ, đưa Đằng Nguyên vào thay thế.

Thuốc từ bên ngoài nhập về sẽ do đích thân A Lạp Tự và các ám vệ phân loại, cất vào các hộc, Đằng Nguyên chỉ việc lấy dùng. Hai tiểu đồng sẽ giúp hắn việc vặt nhưng không giúp gánh nước.

Khi A Lạp Tự dẫn Đằng Nguyên tới phòng ngâm cách phòng thuốc một khoảng nhỏ, hắn lần đầu tiên được nhìn thấy một phòng ngâm nước nóng đẹp như vậy. Trước cửa phòng có hai ám vệ canh gác để đảm bảo không có bất luận kẻ nào tự tiện ra vào đánh tráo thảo dược, giải dược. Gian ngoài có giá gỗ nhiều ngăn đựng các loại thảo dược, giải dược, ghi công dụng rõ ràng. Gian trong là phòng tắm với bồn tắm bằng đá rất lớn, đủ chỗ cho mười hán tử vào ngâm cùng lúc.

Bồn tắm đá xây cao hơn so với nền, lò đốt đặt bên ngoài. Khi quý nhân muốn sử dụng bồn, ám vệ mới cho nô bộc đốt lò lên đun nước trong bồn nóng vừa phải, sau đó thả giải dược hoặc thảo dược vào. Kẻ có thể sử dụng bồn tắm này là khách quý ví như họ hàng thân thích, bạn bè của Âu Linh Hà; các ám vệ, võ tướng lập được công lớn bị trúng độc hoặc thụ thương cần điều dưỡng; hoặc chính Âu Linh Hà và phu quân – Sầm Tiêu – sử dụng để thư giãn.

Sở dĩ phòng ngâm thảo dược không xây ở tiền viện vì ở đó nô bộc nhiều, qua lại tấp nập, loạn thất bát tao khó quản lý, lại ồn ào không phù hợp với mục đích dưỡng thương, bị nhiều kẻ nhòm ngó. Phòng tắm ở tiền viện rất lớn nhưng chỉ phục vụ tắm rửa thông thường. Nước trong bồn ngâm do Đằng Nguyên trực tiếp gánh về, thuốc do hắn phối ra, nếu quý nhân ngâm thuốc xong nảy sinh bất trắc sẽ dễ quy tội, kẻ tình nghi cũng chỉ loanh quanh ở ám vệ chịu trách nhiệm gác cửa, Đằng Nguyên và hai tiểu đồng phụ trách lau chùi.

Hắn trở lại cuộc sống chế giải dược như khi còn ở Oát gia trang, không hề tỏ ra bất mãn vì hắn biết nếu có nhiệm vụ khó nhằn, kiểu gì Âu Linh Hà cũng sẽ phái hắn đi làm. Giải dược chỉ chế lúc rảnh rỗi cho khỏi phí thời gian và bản lĩnh mà thôi. Hắn đã từ hậu viện tiến ra được tiền viện, sớm muộn gì cũng tiếp cận được Âu Linh Hà, dần dần bước trên con đường trả thù đẫm máu.

Chương 106: Bước tiến