Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 107: Đố kỵ, cố kỵ

Chương 107: Đố kỵ, cố kỵ


- A Nguyên, chào huynh…

- A Nguyên, phơi thuốc sao!

- Nguyên huynh thực sự đã ba mươi ba tuổi rồi hả? Có thần đan diệu dược dưỡng nhan gì không?

Đằng Nguyên tranh thủ buổi chiều giữa tháng ba có chút nắng, phơi thảo dược, ngồi ngoài hiên canh mà đau đầu nhức óc vì đám ám vệ qua lại chào hỏi loạn xạ khiến hắn cứ phải ngẩng lên gật đầu. Với những tên không khách khí hỏi trắng chuyện tuổi tác, hắn lười đối đáp nhưng tên vừa hỏi đặc biệt thiếu đòn, giọng nhấn nhá tỉa tót. Hắn nhướn mày, giọng lạnh tanh:

- Rảnh sao? Luyện chút quyền cước không, huynh đệ?

Tên đó đang đi cùng một nhóm bốn ám vệ, lập tức cười cười giả vờ thiện chí:

- Đệ sắp phải đổi gác, hẹn huynh ngày khác. Bất quá mẫu thân ở nhà muốn mua đan dược dưỡng nhan, nếu huynh có…

Đây là đang móc mỉa Đằng Nguyên tuổi tác gần bằng mẫu thân gã mà mặt mày nhẵn bóng không tương xứng sao? Lũ hộ vệ không biết điều ở hậu viện cho rằng hắn mới khoảng hai lăm, hai bảy tuổi, nhiều tên không chịu gọi “huynh”; năm nay sang tiền viện cắm mặt vào phòng thuốc cả tháng trời, chế giải dược cho đám ám vệ lăn lộn bên ngoài, lại bị lũ ám vệ c·h·ó coi nhà trong phủ cho rằng dùng thảo dược dưỡng nhan để trẻ hơn?

- Không có. – Đằng Nguyên nhếch mép cười tà, ánh mắt thâm sâu lạnh băng. – Nếu ngươi thấy ta trẻ như vậy, chi bằng gọi “A Nguyên đệ” đi.

- Không dám, không dám… Ha ha… Huynh không muốn bán thì thôi, ta hỏi A Luận huynh vậy.

Coi chừng A Luận bán cho độc hủy dung ấy, hỏi cái tổ mẫu ngươi.

Đằng Nguyên nhìn đi chỗ khác, không thèm đáp.

Năm tên ám vệ đi qua tiểu môn ngăn cách giữa khu phòng ở của ám vệ và hoa viên kiêm dược viên trước mặt, khuất mắt, xa khỏi Đằng Nguyên, tưởng hắn không nghe thấy, bắt đầu nghị luận:

- Tung Trang, Tung gia chỉ còn mình ngươi là nhi tử, muốn tuyệt tự tuyệt tôn hay xuống đoàn tụ với gia tiên mà dám nói với A Nguyên bằng giọng đó? Ngươi chán sống à?

- Sợ quái gì. – Kẻ tên Tung Trang cao giọng thách thức, âm điệu thay đổi một trời một vực so với hồi nãy. – Ta chướng mắt hắn. Chỉ là một nô lệ cỏn con quản lý phòng thuốc, phối dăm ba thứ giải dược thôi mà vênh váo kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Các người không thấy hắn xưng “ta” với A Lạp Tự tổng quản, không cần hành đại lễ, có tận hai tiểu đồng cơm bưng nước rót, ăn uống như chủ nhân sao? Hắn có tài quái gì, sao không phải chịu khổ đêm hôm như chúng ta mà hưởng đãi ngộ cao hơn?

- Ngươi ăn nói cẩn thận chút. – Có kẻ sẵng giọng. – Đại phu phòng thuốc vốn không giống ám vệ cấp bốn chúng ta. Hắn được hưởng ân huệ như ám vệ cấp hai cũng có gì lạ đâu.

Tung Trang khạc nhổ, rít lên:

- Huynh có thấy ám vệ cấp hai nào được bưng cơm về phòng như hắn không? Ngay cả Bột Thiết, Lặc Nộ khi về phủ cũng ăn chung phòng với chúng ta. Chúng ta bốn người một thạch phòng nhỏ xíu, mình hắn ở thạch phòng lớn như của Lặc Nộ. Ta không được phép chướng mắt sao?

- Vậy ngươi làm gì được? – Một giọng khác vang lên khiêu khích. – Thách đấu A Nguyên? Ngươi đánh lại hắn sao? Mấy hôm trước hắn một người một gậy đập mười tên trong đội của Thố Hịch văng bốn góc sân, mà đó chỉ là thỉnh giáo để rèn luyện thôi đó. Cỡ ngươi…

Tung Trang thở phì phò tức giận, buông lời độc địa:

- Hãy đợi đấy… Ta không tin không có cách khiến hắn bớt vênh váo. Chỉ là một tiện nô thôi, có gì hay ho chứ.

Đám ám vệ đi khỏi tầm thính giác, Đằng Nguyên không nghe thấy chúng nói gì nữa. Dù ở hậu viện hay tiền viện cũng sẽ có những kẻ tiểu nhân tâm địa hẹp hòi không muốn người khác hơn mình. Đãi ngộ Đằng Nguyên được cấp quá mức hậu hĩnh. Y phục mới của đại phu phòng thuốc, có hai tiểu đồng hầu hạ chuyện cơm nước giặt giũ, hắn chẳng phải làm việc vặt, chỉ chế giải dược và gánh nước cho phòng ngâm. Dù bồn ngâm lớn nhưng không phải ngày nào cũng gánh nước, có những thời điểm năm ngày không có ai ngâm, hai tiểu đồng phải tháo nước đi chải sạch bồn, Đằng Nguyên mới lại đổ nước mới vào. Thành ra công việc của hắn nhẹ nhàng hơn so với các ám vệ phải thức khuya dậy sớm. Hắn được một mình ngủ một thạch phòng lớn trong khi ám vệ bốn người một phòng. Lặc Nộ là đội trưởng đội ám vệ Hãn Thuật, gần như tổng quản của Tháp Chân tướng phủ mà cũng chỉ ở thạch phòng giống Đằng Nguyên, đương nhiên ám vệ lâu năm nhìn không vừa mắt.

So với A Luận, Đằng Nguyên giống một con hổ giấy dù cả hai cùng là bậc thầy dùng độc.

Hắn vừa nghĩ tới đó thì Xích Hà – tiểu đồng mười tuổi – ngồi phịch xuống bên cạnh, mắt quắc lườm về phía tiểu môn, lẩm bẩm:

- Tiểu thúc, không tức giận sao? Đám ám vệ kia quá mức ngông cuồng, nhất là tên họ Tung mặt đen tâm như đít nồi…

Đằng Nguyên mỉm cười vì khuôn mặt hài tử búng ra sữa của Xích Hà, đưa tay vỗ đầu nó:

- Nói cái gì thế? Còn nhỏ tuổi, lo học chữ đàng hoàng đi, suốt ngày rình rập thị phi…

- Tại con tức chứ bộ. Thúc xem… A Luận đại ca dùng độc kém xa thúc mà kẻ nào kẻ nấy khom lưng uốn gối, gọi dạ bảo vâng. Thúc thì chẳng được yên, dăm ba bữa lại có kẻ tỉa tót, móc mỉa; tên này mặt trắng, tên kia mặt đỏ diễn tuồng mây gió nhắm vào thúc. Không tức sao được!

Đằng Nguyên nhìn hai má bầu bầu, đôi mắt sáng long lanh của Xích Hà mà nhớ đến tiểu Hoa nhà mình, nụ cười thêm đậm:

- A Luận ở đây lâu rồi, ta mới đến. A Luận không có đãi ngộ tốt như ta, ở chung ăn chung với các ám vệ khác. A Luận dùng độc và mê dược nổi tiếng không đối thủ, ta ngày ngày ngồi trong dược phòng chế giải dược. Bên độc lúc nào trông cũng nguy hiểm hơn bên giải. Kẻ phàm phu tục tử ếch ngồi đáy giếng đương nhiên không phục. Huống hồ tính khí A Luận như vậy, miệng lưỡi sắc bén, biểu cảm linh hoạt, lườm một cái như phóng độc châm vào đối phương… Kẻ nào dám mạo phạm?

- Vậy thúc thể hiện bản lĩnh cho chúng thấy đi. – Xích Hà hớn hở đề nghị.

Đằng Nguyên khẽ lắc đầu:

- Không cần thiết. Kệ đi.

Nếu cứ so đo chuyện không đâu, hắn sẽ giống hệt lũ tóc dài óc ngắn ngày ngày chỉ nghĩ cách hơn thua miếng cơm manh áo, không làm nên đại sự. Vậy chẳng thà không có tóc còn hơn.

Xích Hà hậm hực lẩm bẩm kháng nghị nhưng không dám nói lớn tiếng.

Một ám vệ của đội gác phòng ngâm chạy qua nhắc Đằng Nguyên:

- A Nguyên, huynh gánh nước đi. Hình như có quý nhân sắp dùng phòng ngâm.

Xích Hà lập tức đổi sắc mặt, giọng non nớt cao lên:

- Vu ca, là quý nhân nào vậy?

Ám vệ họ Vu cười thần bí:

- Nghe nói biểu đệ của Âu tướng quân đưa mấy vị tiểu thư tới… Cũng có thể sẽ không dùng phòng ngâm nhưng cứ có sẵn nước bên trong như quy định kẻo mang tội.

Xích Hà gật đầu lia lịa giống như nó là người sẽ gánh nước. Đằng Nguyên đợi ám vệ họ Vu đi khuất mới quay sang phân phó:

- Ngươi gọi Tô Thất đi chà lại phòng ngâm một lượt cho sạch sẽ, lát thu xong thảo dược ta sẽ sang gánh nước.

- Vâng.

Xích Hà lập tức đứng lên.

Đằng Nguyên chờ thêm nửa canh giờ nữa, nắng yếu hẳn hắn mới thu thảo dược vào, khoá phòng thuốc cẩn thận rồi đi gánh nước đổ đầy bồn tắm. Nô bộc cũng chuẩn bị củi sẵn sàng, khi có quý nhân tới chỉ việc nhóm lò đun nóng nước. Đằng Nguyên gánh xong, kiểm tra giá để thuốc một lần, xác định loại nào cũng còn, yên tâm bàn giao cho ám vệ.

Tối hôm đó hắn phải trông một vạc đan dược nên làm gì cũng vội vàng. Ăn cơm trong phòng thuốc, tắm rửa sơ sơ rồi vào canh lửa. Không phải Đằng Nguyên không tin Xích Hà và Tô Thất, sợ bọn chúng thao tác vào dược khiến nó từ dan chuyển độc mà vì mẻ dược này phải tách ra làm đôi để điều chế hai loại khác nhau. Đằng Nguyên sợ quá lửa, quá thời gian… Tóm lại với những thứ như đan dược, hắn không tự tin bằng phối kịch độc, phải tự mình canh chừng.

Đằng Nguyên ngồi canh lửa, khuấy hỗn hợp khoảng hai khắc thì nó đặc lại như hắn muốn, toả ra mùi thơm vô cùng dễ chịu. Hắn giảm lửa, đuổi hai tiểu đồng về nghỉ ngơi, múc một nửa hỗn dịch ra tráp gỗ. Nửa còn trong vạc hắn tiếp tục cho nguyên liệu vào chế đan giải độc, đặt tên là Thiên Dụ. Chẳng vì lý do gì, chỉ vì Đằng Nguyên thích đặt như vậy.

Hỗn dịch đã múc ra cần để nguội chuẩn bị làm đan dưỡng nhan nhưng không phải đan uống mà là loại pha nước ngâm, chỉ cần trộn thêm các loại bột thảo dược, vo viên mang phơi.

Lời móc mỉa của Tung Trang không ảnh hưởng đến Đằng Nguyên, ở trong tiền viện vài hôm hắn đã nghe ám vệ nghị luận về tuổi thực và diện mạo trẻ bất thường của mình. Nô lệ dù xuất thân từ chốn nào trông cũng rất già so với nam tử thường dân vì đặc thù cuộc sống vất vả. Làm gì có tên nô lệ trọc đầu nào mặt mũi bóng lộn, sẹo nhạt gần hết, to lớn lực lưỡng, mắt cao hơn đầu như Đằng Nguyên. Điệu bộ của hắn quá mức doạ người, gây nghi ngờ… bị lôi ra nói cũng đúng.

Nếu không phải hắn bị giam lỏng ở phòng thuốc, hạn chế hoạt động, bị cấm ra ngoài, đám ám vệ còn tưởng hắn chỉ là nô lệ giả danh được giấu trong này tránh sóng to gió lớn. Đằng Nguyên nghe nhiều, cười nhạo rồi không để trong lòng nhưng vẫn tìm phương pháp chế dưỡng nhan dược, còn hơn để kẻ khác nghi ngờ sự trẻ trung do tà công mang lại.

Không Đàm có thực sự khiến hắn trông trẻ ra vài tuổi cũng chẳng lạ vì thay da đổi thịt liên tục. Ngoài sẹo bỏng, những vết sẹo khác đều liền lại với tốc độ quỷ khốc thần sầu, mờ đi nhanh chóng. Đây là lợi thế trời cho Đằng Nguyên, vui còn không hết, có gì phải phiền lòng.

Gần nửa đêm, cả hai loại đan đều hoàn thành. Đằng Nguyên bày ra sàng để mai mang phơi, vươn vai ra khỏi dược phòng, khoá cửa cẩn thận định về thạch phòng nghỉ ngơi.

Vừa bước chân xuống bậc thềm, có thứ gì đó thu hút sự chú ý của hắn.

Đằng Nguyên dừng lại, nhìn về phía phòng ngâm.

Cửa hé, ánh đèn từ bên trong lọt ra le lói, bất quá ngoài cửa không còn bóng dáng cao lớn của hai ám vệ canh gác, hoàn toàn trống không.

Chương 107: Đố kỵ, cố kỵ