Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 110: Tướng quân…

Chương 110: Tướng quân…


Dù A Lạp Tự giở mù giở điếc cũng phải biết v·ụ t·hảm s·át Chúc Tư Nghiên có phần của Đằng Nguyên. Bình thường hắn thờ ơ, lạnh lẽo, khinh đời nhưng chẳng ai dám nói lá gan hắn nhỏ. Hiện tại mọi chuyện chưa đâu vào đâu, lời qua tiếng lại mấy câu mà lão ra lệnh cho ám vệ động thủ, dù có g·iết được Đằng Nguyên, đổ hết tội lỗi lên đầu hắn thì ám vệ cũng t·hiệt m·ạng một đống. Lão chắc chắn không thoát được bị truy cứu trách nhiệm.

Huống hồ nếu hắn c·hết, bao nhiêu giải dược cần phải chế ai sẽ thay hắn làm?

Từ khi Đằng Nguyên vào dược phòng, chưa có loại độc nào hắn ngán, chỉ cần cung cấp đủ nguyên liệu lập tức hắn chế được giải dược. Tháp Chân tướng phủ hốt một đống bạc nhờ bán đan giải kịch độc cho các thế gia với giá trên trời. Âu Linh Hà cũng mang tặng một mớ, đổi về không ít chỗ tốt. Nếu có loại kịch độc nào Đằng Nguyên không chế được giải dược thì đó là vì thiếu nguyên liệu mà thôi.

Cay cú rồi làm khó hắn đôi chút thì được; tự ý g·iết hắn, A Lạp Tự mọc thêm tám lá gan nữa cũng không dám.

Vậy nên lão cứ đứng như trời trồng, tức nghẹn họng nhưng tiến thoái lưỡng nan.

Đằng Nguyên khinh bỉ đến nỗi không muốn nhìn lão thêm một khắc nào. Chẳng biết kẻ nào “tiện” kẻ nào là cẩu nô tài. Lão tưởng quản lý sổ sách, kho bạc, thương đội thay cho Âu Linh Hà tức là lão ghê gớm lắm sao? Cũng chỉ một mạng người thôi. C·hết tên này tìm tên khác thay thế là được. Còn tưởng mình uy quyền như chủ, tác oai tác quái.

Đợi đến khi b·ị c·hặt đ·ầu treo lên cọc, rạch bụng, buộc bạc dưới chân như Thiết Phồn thì hối hận cũng không kịp.

Bầu không khí căng thẳng trở nên quái dị. Các ám vệ hết nhìn A Lạp Tự lại nhìn Đằng Nguyên, không biết làm thế nào.

Đúng lúc đó, một tràng cười khúc khích nhạo báng vang lên trên mái đình hóng mát cách tiểu môn không xa khiến Đằng Nguyên giật thót mình. Hắn đánh mắt về phía mái đình, tim hẫng một cái khi thấy Đáp Thục Lư đã ngồi lù lù trên đó tự bao giờ, miệng ngậm cọng cỏ, b·iểu t·ình lạnh lẽo pha lẫn bực bội mất kiên nhẫn nhìn xuống.

Đám ám vệ lập tức chắp tay, cúi thấp đầu hô vang:

- Tướng quân.

- Tướng… tướng quân. – A Lạp Tự giật mình lắp bắp, tay lão khẽ run, ôm quyền kính cẩn.

Đằng Nguyên hạ dao găm xuống, dắt vào thắt lưng, nhìn Đáp Thục Lư trừng trừng. Y nhìn lại giống như hắn chỉ là một con kiến phiền nhiễu xéo một cái là c·hết nhăn răng.

Hắn đứng đây lâu lắm rồi nhưng không hề biết Đáp Thục Lư leo lên mái đình lúc nào, ngồi trên đó bao lâu, nghe được những gì. Hắn không phát giác ra y, thậm chí hiện tại khi y đã tự lộ diện, hắn cũng không nghe được tiếng hơi thở nào cả. Giống như trên mái đình không hề có người, chỉ là một bóng quỷ áo lam hiện ra giữa ban ngày, bỡn cợt phàm nhân.

Đáp Thục Lư khẽ nhướn mày, tia cảnh cáo trong mắt y khiến Đằng Nguyên nhớ lời y đêm hôm đầu tiên gặp mặt. Hắn quỳ một gối, cúi đầu:

- Tướng quân.

Dù hắn không hành đại lễ, chỉ quỳ một gối nhưng ánh mắt Đáp Thục Lư cũng dịu đi đôi chút. Y cao giọng ra lệnh, sự tức giận ẩn ẩn trong thanh âm uy quyền như tiếng chuông thanh thuý:

- A Lạp Tự, cút tới chỗ Sầm Tiêu, gã đang tìm ngươi đấy. Tháp Chân phủ này từ bao giờ lại biến thành cái chợ để các ngươi ban ngày ban mặt lời qua tiếng lại, rút đao kiếm chĩa vào mặt nhau? To gan… Cút hết cho ta…

- Tướng quân… chuyện này… - A Lạp Tự lập tức quỳ sụp xuống.

- Câm miệng.

Đáp Thục Lư không lớn tiếng lắm nhưng thanh âm rung động trong không trung như kim đâm vào tai Đằng Nguyên khiến hắn choáng váng. A Lạp Tự muốn giải thích, cáo trạng, đổ điêu cho Đằng Nguyên mà không được, nghẹn một cục trong cổ họng, toàn thân khẽ run, mồ hôi vã như tắm. Đám ám vệ hoảng hồn quỳ rạp, dập đầu sát đất. Những kẻ đang hóng hớt vội vã chuồn mất dạng vì sợ tai bay vạ gió, không dám hóng thêm.

Công phu thật tổ mẫu nó lợi hại.

Tai Đằng Nguyên ù ù, tâm tình nhảy nhót kích động, vừa sợ vừa hứng thú muốn được so chiêu với Đáp Thục Lư mặc dù hắn linh cảm rằng mình dưới cơ, có khi chưa đánh đã bại.

- Cút! - Đáp Thục Lư quát lớn.

A Lạp Tự lật đật đứng dậy trước, lùi mấy bước rồi cúp đuôi chạy thẳng, không dám liếc mắt nhìn lên. Đám ám vệ lập tức theo chân lão, vội vã chạy mất dạng dù bọn chúng đều phải gác phía trước dược viên.

Đằng Nguyên không biết mình có nằm trong số bị đuổi kia, cũng nên cút về dược phòng hay không. Hắn ngẩng lên nhìn bắt gặp ánh mắt thâm thuý, b·iểu t·ình lãnh đạm của Đáp Thục Lư, da gà nổi rào rào khắp người. Y phun cọng cỏ trong miệng ra, gác tay lên hai đầu gối, hơi đổ người về phía trước, giọng nói trở lại trạng thái thanh thanh bình thường, không chứa nội công:

- Cỡ ngươi, không chịu nổi ba chiêu của ta…

Đây là đang cảnh cáo Đằng Nguyên đừng ngông cuồng. Hắn chưa là cái thá gì dưới gầm trời Tháp Chân tướng phủ này đâu.

Dù thâm tâm bất phục nhưng Đằng Nguyên không phải kẻ tự huyễn đến ngu xuẩn, hắn biết đối phương bản lĩnh hơn mình, cúi đầu, cụp mắt:

- Tiểu nhân biết sai, mong tướng quân tha tội.

- Ha… - Đáp Thục Lư có vẻ ngạc nhiên vì hắn nhận tội quá nhanh. – Biết sai? Ta thấy không phải ngươi biết sai đâu… người mềm nắn rắn buông thôi. Chỉ là một nô lệ mà gan to tày trời, dám chĩa dao vào ám vệ và tổng quản của phủ… Ngươi không sợ rơi đầu sao? Dù ngươi g·iết sạch mấy tên đó thì sao, còn những tên khác trong phủ, còn Huyền Trác quân thủ vệ bên ngoài, ngươi cũng muốn g·iết sạch?

Đương nhiên hắn không muốn, không dám. Chẳng qua hắn biết A Lạp Tự chắc cũng không có gan cho người g·iết hắn nên… mềm nắn.

- Tiểu nhân không dám. – Đằng Nguyên chống chế. – Lão tổng quản kia c·h·ó mượn oai hùm, ngông cuồng quá đáng, làm chậm trễ việc chế thảo dược nên… Tiểu nhân chỉ là tức nước vỡ bờ mà thôi.

- Giỏi, giỏi, giỏi… - Đáp Thục Lư chỉ chỉ hắn, giọng ẩn ẩn tức giận và bất lực.

Thịch một cái, không nhẹ hơn người ném cành củi là bao, Đáp Thục Lư đáp xuống cách Đằng Nguyên mười bước chân khiến hắn kinh sợ muốn lùi xa cả trượng. Hắn đang cúi đầu nên không trông thấy động tác y búng người nhảy xuống, khi mắt liếc lên đã thấy y đứng đó rồi.

- Ngươi quả thực thèm đòn roi, nhớ máu me hình cụ. Đại sự vào tay ngươi lập tức hỏng bét… - Đáp Thục Lư cười khẩy, chắp tay sau lưng đủng đỉnh bước tới gần Đằng Nguyên. – Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ngươi… đích thị hạng tiểu nhân đầy một bụng nộ khí. Đứng dậy!

Đằng Nguyên lập tức đứng lên.

- Ngẩng đầu.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh khí bức nhân của Đáp Thục Lư, có ảo giác y đang tỏa sáng dưới ánh nắng. Khoảng cách gần, ánh sáng ban ngày khiến Đằng Nguyên nhìn rõ b·iểu t·ình chỉ hận rèn sắt không thành thép trong đôi mắt phượng vừa đáng sợ vừa sâu thăm thẳm của Đáp Thục Lư, toàn thân hắn căng cứng. Không Đàm tỏa hàn khí xoa dịu nhưng không ăn thua, khí thế của kẻ trước mặt quá mạnh, Đằng Nguyên không phải đối thủ.

Đáp Thục Lư rút chủy thủ bên hông ra rồi nhẹ nhàng tra nó vào vỏ.

Ngực Đằng Nguyên nhói lên đau đớn.

Hắn nhìn xuống, kinh ngạc nhận ra mình đã bị rạch một đường dài khoảng ba thốn trên ngực, mấy lớp áo đã rách, máu đang từ từ chảy ra. Hắn hé miệng, mở to mắt ngơ ngác, thậm chí không nhìn thấy động tác vung tay rạch, không nghe tiếng gió.

Đáp Thục Lư hừ lạnh, nhướn mày cảnh cáo:

- Từ giờ trở đi… ngươi mà còn nổi giận bất cứ lần nào, với bất cứ kẻ nào… để ta trông thấy… thì v·ết t·hương này sẽ không nằm trên ngực đâu. Đừng tưởng đeo vòng nô lệ là ta không cắt rời được đầu ngươi xuống. - Y đặt ngón trỏ vào vết rạch, ấn mạnh.

Đằng Nguyên nhíu mày đau đớn nhưng không dám tránh, hàn khí lập tức cuộn lấy miệng v·ết t·hương để cầm máu, giảm đau. Máu dính vào ngón tay Đáp Thục Lư, y đưa nó lên, hé miệng định mút máu. Đằng Nguyên lập tức chộp lấy cổ tay Đáp Thục Lư, ngăn lại:

- Tướng quân… không được.

Máu hắn có độc.

Hắn rút khăn trong túi ra phủ lên ngón tay, bị cái nhìn như khoan thủng đá khối của y bức ra lời giải thích:

- Tiểu nhân có chút dị thường, dùng độc làm bổ. Máu cũng có độc.

Nói chưa xong hắn đã lùi vội lại.

Đáp Thục Lư à lên, tự lau máu trên ngón tay rồi ném trả khăn cho Đằng Nguyên, quay người bỏ đi:

- Biểu tỷ sẽ không tha cho ngươi đâu. Chuẩn bị tinh thần lãnh phạt đi.

Nói xong người cũng chẳng thấy đâu.

Lần này rõ ràng Đằng Nguyên đang nhìn chằm chằm vào lưng y, thoắt cái trước mắt đã trống không. Hắn không nhịn được, thốt lên:

- Tổ phụ… Công phu c·h·ó má gì đây?

Mất công hắn bao ngày che giấu khả năng ẩn thân của Không Đàm. Hoá ra trên đời vẫn có những kẻ sở hữu công pháp xuất quỷ nhập thần, ảo diệu hơn. Thế hoá ra khi đi làm nhiệm vụ, hắn chỉ cần thoắt ẩn thoắt hiện là có thể thoải mái tung hoành, không sợ kẻ khác nghị luận là ma quỷ sử dụng tà công?

Không biết công pháp mà Đáp Thục Lư dùng là của danh môn chính phái hay tà phái. Đằng Nguyên chẳng biết gì về bí kíp võ công nên không phân biệt được. Mà bảo hỏi thì hắn không dám, Đáp Thục Lư cũng không phải người dễ nói chuyện, hỏi vô ích.

-----

Góc chia sẻ:

Vtruyen có một dòng slogan trên đầu trang như thế này: "VTRUYEN.COM. TÔI VIẾT VÌ TÔI THÍCH".

Tôi cực thích dòng này vì tôi cũng viết những cái tôi thích.

Tôi đọc thập cẩm các loại truyện, Trung có, Việt có, cảm thấy thích chỗ này, không ưng chỗ này, không thích chỗ khác trong truyện của các tác đó. Ưng thì đọc tiếp, không ưng thì đi ra, tự rút kinh nghiệm rồi tự viết truyện khiến mình ưng.

Truyện của tôi thiếu sót đủ đường, cảm ơn các huynh đệ đã kiên trì ủng hộ.

Cảm ơn các huynh đệ đã tặng hoa và đánh giá.

Cảm ơn các huynh đệ đã tặng quà.

Tôi sẽ cố gắng hoàn thiện thiếu sót và ra chương đều đặn.

-----

Chương 110: Tướng quân…