Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 111: Gốc rễ
Đằng Nguyên trở lại dược phòng. Ba ám vệ giao thảo dược đã hạ gùi, bày một số thảo dược ra sàng đợi hắn quay lại kiểm tra mặc dù bọn họ cũng đang dỏng tai nghe ngóng. Đến khi thấy hắn người không vết xước, không tổn hại nửa sợi lông mày, điểm nhiên quay lại, cả ba tên tròn mắt nhìn, kinh hãi liếc nhau.
Hắn cười nhạo báng, mắt loé lên sự căm ghét.
Bọn này đang chờ xem hắn bị A Lạp Tự trừng phạt sứt đầu mẻ trán hoặc bị Đáp Thục Lư giáng tội, lột trần treo lên đánh trầy da tróc thịt?
Ánh mắt Đằng Nguyên quá dọa người, ba tên ám vệ lập tức cụp đầu cúp đuôi làm việc của mình. Đằng Nguyên kiểm tra thảo dược, ghi sổ sách như bình thường, chẳng nói chẳng rằng. Nói với đám này chỉ tổ phí lời, có khi còn bị chúng mang về bóp méo, truyền đạt lung tung cho A Lạp Tự và đám ám vệ phụ trách canh phòng các đại viện phía trước. Như vậy chỉ có hại, không lợi.
Nhận thảo dược xong, Đằng Nguyên lập tức bắt tay vào điều chế đan mặc dù biết hắn sẽ bị muộn hạn giao. Muộn cũng chẳng thể làm thế nào, chỉ chờ đến lúc bị phạt thôi. Đáp Thục Lư nói Âu Linh Hà sẽ không tha cho hắn, không biết vì hắn chậm trễ giao dược hay vì hắn lớn tiếng chống lại A Lạp Tự trước mặt nhiều người. Dù với lý do nào thì Đằng Nguyên cũng sẽ bị phạt.
Có thể đây là tiểu nạn tiếp theo của hắn.
Đằng Nguyên không sợ, chỉ cố làm nốt mẻ đan này thật nhanh rồi mới nhận đòn roi.
Đáp Thục Lư cảnh cáo hắn không được phép nóng nảy, chửi hắn là tiểu nhân, nhắc nhở quân tử trả thù mười năm chưa muộn… Từng lời lướt qua lướt lại trong đầu Đằng Nguyên. Chuyện hắn là người Sa Lục Châu, có thù róc cốt lột da với Hàm Tang – Tôn Đức Khương chắc chắn Đáp Thục Lư cũng thừa biết. Y đang cố tình nhắc hắn phải nhịn kẻ tiểu nhân, bỏ qua tiểu tiết, làm tốt việc của mình, lấy lòng Âu Linh Hà để mưu cầu đại sự.
Một kẻ chế giải dược suốt ngày ru rú trong dược phòng như hắn mà được biểu đệ lợi hại kinh người của Âu Linh Hà để mắt, lòng hắn đương nhiên có kinh hách và không khỏi nảy ra chút hư vinh. Bao nhiêu ám vệ ra ra vào vào trong tiền viện, muốn được chủ tử nhớ mặt nhớ tên cũng không được. Đằng Nguyên chẳng cầu những thứ đó, chỉ suốt ngày tìm cách chế đan, chế giải dược, vẽ ra đủ loại phương pháp kháng kịch độc lại ngoài ý muốn được một quý nhân để mắt.
Thử tưởng tượng vài tháng nữa hắn sẽ được thâu về dưới trướng Đáp Thục Lư, được y dẫn ra ngoài tung hoành ngang dọc, chính thức nhập vào ám vệ Hãn Thuật hoặc Huyền Trác quân… Như vậy A Lạp Tự c·h·ó chui gầm chạn kia có ôm tâm tư rắn rết cũng không đụng được vào gót chân hắn, chỉ có thể tức tối mà nhìn hắn ngày ngày tiến về phía trước.
Đằng Nguyên gật gù công nhận lời Đáp Thục Lư nói. Hắn cuối cùng vẫn chỉ là hạng tiểu nhân nông cạn đầy một bụng nộ khí, chẳng thể mưu cầu đại sự. Chuyện nhỏ không thể nhịn, chuyện lớn đến tâm sẽ loạn, không được nước mẹ gì.
Không Đàm tỏa hắc vụ lành lạnh xoa dịu tâm tình, dường như ủng hộ sự giác ngộ của Đằng Nguyên.
Thì ra…
Không Đàm không biết nói, chỉ có thể dùng hàn khí để xoa dịu và trấn át hoả khí trong thân thể. Mỗi khi hắn có xu hướng nổi giận, hàn khí trong thân lập tức trỗi dậy, vừa để khống chế cơn giận, sự xúc động, ngăn hắn tẩu hỏa nhập ma vừa để khiến hắn không rơi vào trạng thái kích động quá hóa ngu đần, đưa ra những quyết định bốc đồng. Bởi vì trước kia hắn toàn tiếp xúc với phàm phu tục tử ít học, tầm nhìn hạn hẹp, không có tầm ảnh hưởng nên chỉ cần nắm tính mạng kẻ đó trong lòng bàn tay là giải quyết được vấn đề. Thế nhưng hiện tại không giống như vậy.
Những kẻ quyền cao chức trọng như Hàm Tang có vây cánh, hội thuyền, có q·uân đ·ội, gia tộc hùng hậu chống lưng. Tội ác của chúng không chỉ thuộc về bản thân chúng mà còn là của một đám đeo mặt nạ núp sau bóng tối giật dây. Nếu không thể nhổ tận gốc rốc tận rễ, một Hàm Tang này c·hết đi sẽ có mười Hàm Tang khác được đại gia tộc và vây cánh phía sau đẩy lên thay thế.
Thành Huỳnh Tương có thể đại thắng một lần, tàn phá hai tòa thành của Sa Lục Châu mà không gặp bất cứ sự trả thù nào, vơ vét gần một vạn nô lệ, bao nhiêu lương thực, gia s·ú·c… Lòng tham vô đáy, không thể có chuyện lũ hiếu chiến đó bỏ qua cơ hội c·ướp b·óc thêm vài lần.
Chiến sự Sa Lục Châu và Đà Liêu Châu giằng co không dứt, tiêu hao tài lực và nhân mạng của cả hai bên. Vạn Tư quốc và đám hổ đói xung quanh vẫn chẳng có động tĩnh gì, chờ đợi thế cục gần ngã ngũ, một trong hai bên suy yếu mới nhảy vào ngư ông đắc lợi. Hai năm diễn ra chiến sự chưa phải dài. Có những cuộc chiến kéo dài mười, hai mươi năm chẳng định được cục diện… Nhưng Đằng Nguyên không có nhiều thời gian như vậy.
Hắn rời Tụ Sơn thôn đã gần hai năm, vẫn là nô lệ nhưng lọt vào Tháp Chân tướng phủ của Âu Linh Hà – kẻ thù không đội trời chung của Hàm Tang. Đây là lợi thế lớn.
Chỉ có điều, hắn nghe ngóng tình hình chiến sự của Sa Lục Châu và Đà Liêu Châu mới biết thành Đồng Tỳ nằm giáp với Rạng thành của Sa Lục Châu, góc nhỏ phía bắc có đường biên giới với Phước Đạo Linh thành của Đà Liêu Châu. Như vậy từ Đồng Tỳ, muốn chạy về Sa Lục Châu, Đằng Nguyên chỉ cần ẩn thân, xông thẳng về phía tây, quãng đường gần hơn so với chạy từ mỏ Dạ Cổ về Tập thành.
Nhưng hắn không muốn bỏ trốn bây giờ.
Lộ Âu Lăng bao gồm ba thành: Đồng Tỳ, Nhĩ Đạt và La Khuyết thì lại chỉ có mình thành Đồng Tỳ vị trí đắc địa, vừa giáp Sa Lục Châu vừa giáp Đà Liêu Châu. Tiếp giáp Đồng Tỳ ở phía bắc là thành Xuy Phong nhưng toà thành này đường biên không giáp với Sa Lục Châu và Đà Liêu Châu mà giáp với Đông Tàng Châu, không có tác dụng. Chẳng tên đần nào cho phép Vạn Tư quốc đưa quân qua đại địa Đông Tàng Châu để đánh Đà Liêu và Sa Lục. Cho nên nếu xảy ra giao tranh giữa Vạn Tư quốc – Sa Lục Châu và Đà Liêu Châu, thành Đồng Tỳ chính là cửa ngõ hội quân, trung chuyển lương thực, nhân mã…
Vị trí đắc địa cho quân sự.
Âu Linh Hà từ kinh thành xa xôi lặn lội tới tận Đồng Tỳ, bỏ qua vị trí tướng thống lĩnh Hoàng Dực quân thủ vệ kinh thành, dùng mọi thủ đoạn đá đít hết đám lâu nhâu, chốt chặt vị trí tướng thống lĩnh Huyền Trác quân chắc không phải chỉ để chơi. Âu Thập – đại huynh của Âu Linh Hà lại là Tổng đốc quản lý Lộ Âu Lăng, thế lực cực kỳ hung hãn. Toàn đại địa Lộ Âu Lăng đất đai trù phú, nông nghiệp, thương nghiệp đều phát triển, bá tánh giàu có hơn Lộ Dư Uyển, không cần thắt lưng buộc bụng. Quân lực vì thế cũng mạnh hơn vài phần.
Càng nghe ngóng, Đằng Nguyên càng thấy Âu gia; Đại tướng quân – Âu Khiết – phụ thân của Âu Linh Hà lợi hại. Giang sơn Vạn Tư quốc của họ Âu cũng phải.
Hoàng Đế Vạn Tư quốc Âu Lặc Diên hoá ra chỉ là một con bù nhìn rơm đam mê nữ sắc, ham thích chọi gà, đấu sói. Quanh năm chơi bời sa đọa, không hỏi quốc sự, không màng thế cuộc. Triều đình Vạn Tư quốc nằm trong tay Thái hậu Hàm Gia Hân. Bá quan văn võ chia làm hai phe: võ tướng chủ yếu là phe cánh của Thừa tướng Giao Trác Long; văn quan về phe Quốc sư Cung Bá Tài.
Đại tướng quân Âu Khiết là cánh tay phải của Thừa tướng Giao Trác Long, luôn luôn trong tư thế tranh đấu sứt đầu mẻ trán với Thái hậu Hàm Gia Hân và Quốc sư Cung Bá Tài để giữ giang sơn cho Âu gia. Phụ thân của Hàm Tang - Đại tướng quân Hàm Quy, chính là đường đệ của Thái hậu.
Bởi vì có cột chống trời sau lưng, Hàm Tang mới thách thức quyền uy của Hoàng Đế, ngang nhiên dẫn Bạch Đà quân đánh sang Sa Lục Châu c·ướp b·óc mà không sợ bị định tội. Hoàng Đế không hỏi đến quốc sự, khi tin đồn bay được về tới kinh thành đã biến thành cái dạng gì rồi. Thái hậu lại là cô cô của Hàm Tang, y còn sợ gì.
Cho nên càng hiểu tường tận thân thế của Hàm Tang, của Thành chủ Tôn Đức Khương, Đằng Nguyên càng thấy tính toán á·m s·át của mình trước kia thật nông cạn, ấu trĩ, là suy nghĩ của kẻ tiểu nhân tầm nhìn hạn hẹp. Nếu thực sự muốn trả thù, hắn không chỉ phải g·iết Hàm Tang, Tôn Đức Khương mà còn phải lật tung gốc rễ của hai kẻ đó, đập bẹp thế lực của chúng ở Vạn Tư quốc. Hàm gia khống chế một nửa kinh thành Vạn Tư quốc, giằng co với Âu gia. Hiện tại Đằng Nguyên chuột sa chĩnh gạo, lọt vào tướng phủ của Âu Linh Hà, lợi thế này mà không tận dụng thì quả là ngu hết thuốc chữa.
Đầu loạn muôn vàn suy tính nhưng tay chân Đằng Nguyên vẫn luôn luôn không nghỉ từ lúc nhận thảo dược đến nửa đêm. Hắn thậm chí chẳng buồn gánh nước, cũng không để hai tiểu đồng đi đâu cả, giữ bọn chúng ở dược phòng phục vụ chế đan. Hắn chỉ ngủ hai canh giờ cho kịp tiến độ.
Ngày giao đan tới, mẻ đan cuối cùng đã xong, được bày la liệt ra các sàng, hong khô trong dược phòng. Xích Hà và Tô Thất cầm quạt đi quanh các sàng rải đan quạt phành phạch cho nhanh khô. Dù không có bao nhiêu tác dụng, vẫn phải phơi vài nắng mới bỏ được vào lọ nhưng Đằng Nguyên không còn cách nào khác.
Hắn mệt mỏi nhưng không về thạch phòng nghỉ ngơi mà ngồi luôn ở dược phòng chống trán ngủ gật, chờ Lặc Nộ tới.
Hai ngày vừa rồi A Lạp Tự không phái người đến, Âu Linh Hà cũng chẳng có động tĩnh trách phạt. Đằng Nguyên nghĩ bọn họ đang chờ mẻ đan này xong xuôi, Lặc Nộ mang hàng đi rồi mới tiến hành t·rừng t·rị.
Hoặc có thể Âu Linh Hà sẽ không phạt ngay vì động tĩnh hắn gây ra quá lớn, kinh động đến cả Đáp Thục Lư khiến y chê cười trên dưới Tháp Chân tướng phủ cứt lộn lên đầu. Nàng ta có thể chờ thư thư một thời gian, dồn nhiều tội của hắn, phạt một lần thật nặng.
Đằng Nguyên không sợ.
Ám vệ canh gác khu tiền viện của Âu Linh Hà cũng không tuồn ra thông tin gì. Phần đông không biết gì mà nói, phần nhỏ biết chuyện cũng chẳng dám hé nửa lời. Sau khi tin đồn Đằng Nguyên cãi tay đôi, chĩa dao găm vào A Lạp Tự, doạ phế hết ám vệ dám đụng vào hắn lan ra, các ám vệ thấy hắn chỉ gật đầu chào một câu, không kẻ nào đám dừng lại nói chuyện, sợ tai bay vạ gió.
Chờ mãi không thấy Lặc Nộ về, nắng buổi sáng rực rỡ ghé vào hiên, Đằng Nguyên cho hai tiểu đồng mang đan ra hiên phơi. Hắn pha trà mang hiên ngồi chễm chệ canh, không cho bất luận kẻ nào cơ hội tiếp cận p·há h·oại mẻ đan này. Đề phòng A Lạp Tự cay cú quá, sai tay chân làm bậy để hại hắn.
Quá trưa cũng không thấy bóng dáng Lặc Nộ đâu, Xích Hà và Tô Thất bê cơm về cho hắn ăn. Xích Hà lo xoắn cả ruột gan, chốc chốc lại chạy ra tiểu môn ngóng. Tô Thất bình thường điềm tĩnh hiện tại cũng nóng ruột lẩm bẩm:
- Thúc à… Có phải xảy ra chuyện gì không? Lặc Nộ thúc lúc nào cũng đúng giờ. Hẹn canh giờ nào là đúng canh giờ đó, không lệch nửa khắc. Sao lần này số lượng đan lớn như vậy, nhiều chủng loại, hẹn đầu giờ thìn tới mà sang ngọ rồi còn chưa thấy đâu?
- Bột Thiết và đám ám vệ cấp hai cũng không về, chớ vội lo. – Đằng Nguyên trấn an Tô Thất nhưng chính hắn cũng biết có chuyện chẳng lành. – Bê đan vào đi. Nắng buổi trưa quá gắt, không thể phơi lâu.
- Vâng.
Tô Thất đứng lên bên các sàng đựng đan vào phòng, gác lên giá.
Không thấy người thì không thấy, tai hoạ thì tai hoạ, Đằng Nguyên cho Tô Thất và Xích Hà về phòng nghỉ. Hắn vào dược phòng chốt cửa lại nằm luôn trên sập ngủ một giấc đến chiều. Đằng nào cũng c·hết, lo lắng không tích sự gì, ngủ trước đã.