Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 113: Buôn bát quái (2)

Chương 113: Buôn bát quái (2)


Tin đồn Âu Linh Hà bao dưỡng kỹ nam, nuôi nam sủng bên ngoài hắn nghe nhiều, thấy rất loạn, không biết cái nào là thật. Chuyện Âu Linh Hà ở đại viện Linh Khánh, chia phòng ngủ với Sầm Tiêu hắn cũng nghe. Thậm chí Âu Linh Hà bắt kẻ khác gọi mình là Âu tiểu thư, gọi Sầm Tiêu là Sầm công tử, như thể cả hai chưa thành thân cũng chẳng phải bí mật gì.

Bất quá Sầm Tiêu là ngoại tôn của Thừa tướng Giao Trác Long, hôn sự được hai bên gia quyến công nhận, không thể ngang nhiên đưa nam sủng về phủ làm loạn, bôi tro trát trấu lên mặt Sầm Tiêu được. Đánh c·h·ó phải ngó mặt chủ, Thừa tướng Giao Trác Long với Âu gia là quan hệ đồng sinh cộng tử. Dù Âu Linh Hà có phóng túng, chán ghét phu quân, không ưng mối hôn sự này hoặc có người trong lòng nhưng không thể thành thân… thì cũng không thể quá trắng trợn.

A Luận thấy Đằng Nguyên không nói gì, nhướn mày nhâng nháo:

- Huynh không tin?

- Ta chỉ nghe vài tin đồn nhưng cảm thấy quá hoang đường, không biết nên tin cái gì. – Đằng Nguyên chống chế, không muốn nói xấu chủ.

A Luận bị khơi lên máu buôn bát quái, vừa tán thảo dược vừa liến thoắng:

- Huynh nghe được gì? Chuyện Âu tướng quân nuôi hai kỹ nam bên ngoài, chúng hở tiếng gió ra rồi ẩ·u đ·ả, một tên biến mất không sủi tăm ấy hả? Chuyện đó cũ rích rồi, cả thành Đồng Tỳ đều biết… Hiện tại tướng quân kín đáo hơn, đưa người vào từ cửa sau, làm gì cũng làm ở thạch phòng trong đại viện Linh Khánh. Nhưng ta nghe nói nam sủng được đưa vào mỗi lần mỗi khác, đóng kín cửa ở trong thạch phòng từ nửa đêm đến gần sáng mới được đưa về. Có lần còn dẫn vào hai tên một lúc.

Đằng Nguyên nghe không nổi nữa, nhướn mày:

- Đệ chán sống rồi à?

A Luận lập tức quay đầu nhìn ra cửa, hạ thấp giọng kích động:

- Chuyện này hầu hết ám vệ từ cấp hai trở lên đều biết. Huynh nhớ Lỗ Tuần không?

Hắn gật đầu. Đương nhiên nhớ. Đó là ám vệ thân tín của Lặc Nộ, mặt mày dữ tợn, sát khí lúc nào cũng ngùn ngụt bốc lên như thể cả thiên hạ này có thù sát phụ với gã.

A Luận tiếp tục:

- Lỗ Tuần ra ngoài thì thôi, trở về lập tức lượn quanh thành Đồng Tỳ tìm nam tử khôi ngô tuấn tú cho Âu tướng quân. Mắt nhìn của gã rất hợp khẩu vị Âu tướng quân, thường xuyên được thưởng bạc, nghe nói người nhà gã ở quê nhờ bạc thưởng đó mà trở thành địa chủ nhỏ, cả họ thơm lây, sống rất sung sướng.

Đằng Nguyên cúi xuống kiểm tra bột thảo dược trong thuyền tán mà A Luận đang làm, chép miệng ra hiệu nhắc y chú ý vào tán cho đều:

- Sầm công tử không nói gì sao? Đưa nam sủng ra vào phủ trắng trợn như vậy, nam nhi đại trượng phu nào chịu nổi.

- Ha ha… - A Luận nhếch mép cười khinh bỉ. – Tên họ Sầm đó cũng có vấn đề… Lặc Nộ, Bột Thiết và Lỗ Tuần rất ghét Sầm Tiêu. Ở trước mặt bọn họ, kẻ nào nhắc đến Sầm Tiêu đều sẽ bị quát nạt. Đệ nghe nói trước khi thành thân với Âu tướng quân, Sầm Tiêu có thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt. Quan hệ giữa Sầm Tiêu và Âu tướng quân cũng rất hoà hữu, hai bên tôn trọng lẫn nhau, thường xuyên gặp gỡ đánh cờ ngâm thơ, bàn chuyện binh thư xã tắc… Nhưng sau này chiến công của Âu tướng quân quá lẫy lừng, Hoàng Đế ban hôn khiến Sầm Tiêu và vị thanh mai kia uyên ương chia lìa, quan hệ giữa Âu tướng quân và Sầm Tiêu mới căng thẳng. Vị thanh mai của Sầm Tiêu lúc nghe nói gã được ban hôn đã lén chạy tới gặp, muốn gã cầu xin Hoàng Đế thu lại thánh chỉ nhưng Sầm Tiêu không có gan.

Đằng Nguyên đốt lò lên:

- Thu lại thánh chỉ? Không đời nào. Đấng cửu ngũ chí tôn nhất ngôn cửu đỉnh, làm gì có chuyện thánh chỉ ban ra còn thu lại…

- Đã từng có tiền lệ đấy. Âu tướng quân của chúng ta chính là vị tướng duy nhất dám thỉnh cầu Hoàng Đế thu lại thánh chỉ. Bọn ta không rõ thánh chỉ đó viết gì nhưng sau khi lĩnh chỉ, Âu tướng quân trực tiếp mang người vào hoàng cung, khi đi ra trên tay đã không còn thánh chỉ, toàn thân không xước nửa phân. Chuyện đó đồn ầm khắp kinh thành, người người đều biết. Cô nương kia muốn Sầm Tiêu dựa hơi Thừa tướng xin xỏ Hoàng Đế giống như vậy, có điều gã không dám. Sầm Tiêu tới gặp Âu tướng quân thương lượng, muốn Âu tướng quân gánh nợ này cho gã, dùng tình bằng hữu bao năm để thuyết phục… Âu tướng quân đồng ý với gã, định thân chinh vào cung lần nữa thì kinh thành có biến.

Đằng Nguyên gật gù, đoán tiếp phần sau:

- Binh quý xuất kỳ bất ý, làm lỡ chuyện cầu xin… Việc thành thân vẫn tiến hành như thường, thanh mai của Sầm Tiêu t·ự s·át, phải không?

- Đúng. – A Luận vỗ đùi đét một cái, suýt làm đổ thuyền tán thảo dược khiến Đằng Nguyên trừng mắt lườm. - Tự sát… cơ mà không c·hết, chỉ khiến người người chê cười. Nàng ta trở nên héo hon, sầu thảm, đến giờ vẫn chưa có người hỏi cưới.

Y cười hề hề chỉnh lại cẩn thận lại, mắt sáng như sao:

- Sau khi thành thân, Âu tướng quân và Sầm Tiêu cãi nhau mấy trận lở đất rung trời, đập phá đồ đạc, phân phòng ngủ. Khi chuyển tới Tháp Chân tướng phủ thì trực tiếp xé rách mặt, phân mỗi người một viện, không ai nhìn mặt ai. Có một đoạn thời gian Sầm Tiêu chìm trong tửu sắc, đưa cả ca kỹ thanh lâu về làm loạn trong đại viện Duy Hoà. Khi đó đệ mới tới…

Nói đến đó, A Luận ngừng bặt, e hèm mấy lần.

Đằng Nguyên đoán được. Có lẽ Âu Linh Hà đã lệnh cho A Luận đầu độc đám ca kỹ mà Sầm Tiêu mang về để cảnh cáo. Sau đó bọn họ ông ăn chả bà ăn nem, ai sống đời người đó.

- Tóm lại Âu tướng quân không phải người cầu xin mối hôn sự này, cũng không p·há h·oại nó trước. Là do Sầm Tiêu hèn nhát không dám c·hết vì ái nhân, không dám đứng ra cầu tình với Thừa tướng và Hoàng Đế, đóng cửa ngồi trong phòng há miệng chờ sung rụng. Đến khi mọi chuyện không được như ý, gã quay sang đổ lỗi cho Âu tướng quân.

A Luận thao thao bất tuyệt, càng nói càng hăng, càng chửi càng dữ, dùng đủ mọi lời miệt thị để nói về Sầm Tiêu. Đầu tiên còn giảm nhẹ đôi chút, sau đó chẳng kiêng dè gì cả, nói cho sướng miệng, nước bọt bắn tung toé. Đằng Nguyên nhếch mép cười, nhớ tới mấy đại thẩm ở Tụ Sơn thôn hay tụ tập ven đường buôn bát quái hăng say, nghĩ A Luận mà nhập hội với bọn họ thì không cần thêm con vịt nào cũng thành cái chợ.

Mải buôn, A Luận không biết Lặc Nộ đã tới cửa dược phòng, đứng ngấp nghé bên ngoài thò đầu nhìn vào.

Đằng Nguyên trông thấy nhưng vẫn quấy thảo dược trong vạc đều tay, mặc kệ A Luận thích nói gì thì nói. Lặc Nộ khoanh tay trước ngực, mặt lạnh tanh, ánh mắt chuyển dần từ bình thản sang cáu kỉnh nhưng không lên tiếng mà đứng đó nghe A Luận nói xấu chủ tử hăng say.

Đến khi A Luận tán xong thảo dược, đứng lên lấy bát sứ để đổ ra mới trông thấy Lặc Nộ đã đứng đó tự bao giờ. Mặt y thoắt cái trắng bệch, mắt mở lớn kinh hoàng, toàn thân cứng ngắc không động đậy.

Lặc Nộ lừ lừ tiến vào dược phòng, cất giọng uy quyền không rõ hỉ nộ hỏi Đằng Nguyên:

- Đan dược xong chưa?

- Xong. – Đằng Nguyên hất đầu về phía mấy sàng đựng đan đang gác trên giá. – Còn mẻ cuối mới hong được hai nắng. Nếu chưa phải mang đi ngay, từ từ hãy bỏ vào lọ.

- Giải dược thì sao? Chế được không? – Lặc Nộ tiến tới nhặt một viên đan trên sàng lên, bóp nhẹ.

- Chắc không thành vấn đề. Lát xong ta sẽ cho người mang sang luôn.

Lặc Nộ đánh mắt ra hiệu cho A Luận. Y vội đổ bột thảo dược ra bát rồi chuồn khỏi phòng, mồ hôi vã như tắm. Lặc Nộ rảo quanh phòng một vòng, đường hoàng ngồi xuống bàn rót trà uống, đủng đỉnh hỏi:

- Nghe nói ngươi đôi co với A Lạp Tự tổng quản?

- Phải. – Đằng Nguyên giảm nhỏ lửa, nhấc vạc lên đặt sang một bên, cân bột thảo dược đổ vào.

Động tác lưu loát, b·iểu t·ình hoàn toàn bình thản, không có vẻ gì sợ sệt bị giáng tội. Lặc Nộ hừ lạnh:

- Gan ngươi cũng lớn đấy. Tổng quản theo Âu tướng quân gần hai mươi năm nay, chuyện gì cũng từng gặp, loại người nào cũng từng đối phó. Ngươi thật không biết trời cao đất dày…

- Lão già rồi. – Đằng Nguyên ngắt lời. – Lão đặt lợi ích của chủ nhân bên dưới, đặt chuyện chỉnh đốn ta lên trên, lãng phí thời gian chế đan. Lão cậy sủng sinh kiêu, vô cớ chọc ra tai hoạ.

- Cho dù như vậy A Lạp Tự vẫn là tổng quản, ngươi là nô lệ, địa vị một trời một vực. Muốn sống yên lành, ngươi phải nhịn.

Ai bảo hắn muốn sống yên lành?

Đằng Nguyên quay hẳn người lại nhìn Lặc Nộ:

- Âu tướng quân phạt ta?

- Chắc chắn rồi. – Lặc Nộ nhếch mép nhưng động tác đó không thể coi là một nụ cười, đôi mắt y lạnh như băng. – Vài ngày nữa ta sẽ mang đan đi đồng thời thông báo h·ình p·hạt cho ngươi. Đằng Nguyên, ta chỉ khuyên ngươi một câu, muốn sống lâu, đừng đối đầu với A Lạp Tự.

Đằng Nguyên không trả lời, quay lại tiếp tục chế giải dược.

A Lạp Tự, A Lạp Tự…

Lão là cái thá gì? Chỉ là một cẩu nô tài trông coi Tháp Chân tướng phủ. Dù đầy chặt một đầu mưu mô, tài kinh thương đệ nhất thiên hạ, quen biết rộng, đầu mối nhiều… cũng chỉ là một lão già mà thôi. Phàm nhân, vặn gãy cổ là c·hết. Sau khi c·hết rồi, lợi hại hay không cũng còn lại một tử thi xám ngoét lạnh tanh, qua vài ngày trương phình lên, ruồi bâu quạ rỉa… Sống mới khó, tìm c·hết khó gì.

Lão nghĩ trong Tháp Chân tướng phủ này những kẻ quy phục Âu Linh Hà cũng đều quy phục lão?

Nhầm!

Đằng Nguyên chỉ khuất phục uy quyền của kẻ xuất chúng, đời nào chịu chui háng một lão khọm già c·h·ó mượn oai hùm ăn hôi. Còn gây khó dễ cho hắn, có ngày hắn xé xác. Đương nhiên nếu đã định g·iết người, Đằng Nguyên sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì, dù Âu Linh Hà có nghi ngờ hắn cũng không tìm được chứng cứ.

Lặc Nộ kín đáo quan sát mọi b·iểu t·ình trên mặt Đằng Nguyên dù là nhỏ nhất. Biết hắn đã bị chọc giận, ghim chặt sự bực tức trong lòng, y cụp mắt nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch. Y từ tốn uống trà, ánh mắt thâm thuý, toàn thân toát ra sự thản nhiên.

Ba tia hàn khí trong Không Đàm đột nhiên xoay chuyển nhanh hơn một chút rồi chững lại, hàn khí trong thân cuộn lên xoa dịu sự cay cú của Đằng Nguyên.

Hắn nhíu mày vì phản ứng bất thường của Không Đàm. Hắn đã nổi giận đâu, chỉ hơi bực tức, ghi thù để sau này báo thôi mà… Lời cảnh cáo của Đáp Thục Lư văng vẳng bên tai.

“Ngươi quả thực thèm đòn roi, nhớ máu me hình cụ. Đại sự vào tay ngươi lập tức hỏng bét… Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Ngươi… đích thị là hạng tiểu nhân đầy một bụng nộ khí.”

Hắn là tiểu nhân, đúng vậy. Bản thân hắn tự rủa mình thì không sao nhưng khi có kẻ khác rủa hắn, hắn bực bội. Hắn sẽ chứng minh cho Đáp Thục Lư thấy mình tuyệt không phải hạng tiểu nhân mất não. Phải nhịn xuống những chuyện nhỏ để mưu cầu đại sự. A Lạp Tự chỉ như một đống cứt ven đường, không việc gì mà nhào vào đạp phải để dính thối lên giày.


Dự tính hai canh giờ chế xong giải dược nhưng chỉ hơn một canh giờ sau Đằng Nguyên đã hoàn thành, trực tiếp mang hai viên đan còn chưa khô trở lại thạch phòng cho hai ám vệ trúng độc uống. Họ vẫn tỉnh táo, ăn uống được, không thổ huyết. Đại phu cao tay được mời đến không xác định được trung độc này là gì vì chưa từng gặp qua.

Đằng Nguyên bảo Lặc Nộ mời người khác.

Vạn Tư quốc nổi tiếng với độc vật, độc thảo phong phú. Cao thủ dùng độc nhiều, theo đó đại phu cũng am hiểu giải độc hơn hẳn so với Sa Lục Châu, Đà Liêu Châu và các Châu xung quanh. Thành Đồng Tỳ ngọa hổ tàng long, Tháp Chân tướng phủ là cái ổ ám vệ xuất quỷ nhập thần quy tụ kỳ nhân dị tướng khắp đại địa. Làm gì có chuyện đại phu cao tay được mời đến không xác định nổi trung độc. Người này không biết sẽ có người kia biết.

Thực ra chuyện định tên không quan trọng với Đằng Nguyên, hắn thừa biết thành phần của độc này có những gì nhưng nếu biết tên, giải dược hắn chế ra sẽ được sử dụng đồng loạt khắp nơi, giao cho các ám vệ tự mang đi dùng, để Âu Linh Hà bán ra ngoài hoặc mang tặng, kéo về những món hời hoặc các mối giao hảo. Nếu không biết tên, chỉ mình hắn xác định được độc, dùng được giải dược, vậy sẽ phải đặt tên mới.

Chương 113: Buôn bát quái (2)