Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 114: Cổ trùng
Sau khi uống đan giải độc, tình trạng của hai ám vệ dần chuyển biến tốt, các vết mới xuất huyết mờ đi nhanh chóng. Bất quá những vết thâm đen do xuất huyết nặng lâu ngày sắp thối rữa không thể dựa vào giải dược để tán. Khi vị đại phu thứ ba được mời tới, lão bắt mạch một hồi, chích máu kiểm tra, gật gù tán thưởng:
- Quả là cao tay… Lão phu từng này tuổi cũng chưa biết cách giải Cổ Độc Vĩ Xà. Ngươi mới thử qua lần đầu đã giải được, bội phục, bội phục…
Lão chắp tay với Đằng Nguyên.
Hắn khách khí đáp lễ, hỏi lại:
- Cổ Độc Vĩ Xà? Là độc do cổ trùng?
- Phải.
Lão đại phu mở tráp, lấy ra một con dao nhỏ sắc bén bắt đầu chích vết thâm đen trên người ám vệ nằm ngoài. Máu lẫn dịch đen rỉ ra, mùi thối lập tức xộc lên.
Đằng Nguyên nhíu mày.
Lão đại phu phân phó hai tiểu đồng của Đằng Nguyên mang nước nóng, khăn sạch vào phòng, hướng dẫn Đằng Nguyên cách làm sạch các vết thối rữa. Sau khi nặn hết máu và dịch đen, hoặc khoét lớp thịt đã thối, trên thân thể thường để lại một khoảng lõm nông. Tình trạng này nếu nặn hết dịch, cơ thể ám vệ sẽ lồi lõm kỳ dị, các bắp thịt bị ăn mòn không còn hình dạng, sau này khó lòng tiếp tục làm nhiệm vụ.
Lặc Nộ, Bột Thiết và Lỗ Tuần đứng xem, b·iểu t·ình sa sầm. Bột Thiết nóng nảy hỏi:
- Lục đại phu, thương thế này có bình phục được không?
- Mạng thì giữ được, bình phục như cũ là không thể. Độc này chiết từ cổ trùng mà ra, giống như một đoạn rễ nhỏ ghim chặt vào da thịt. Phải tìm được vị trí ghim, lấy hết gốc rễ…
Hai ám vệ nằm trên giường như bị sét đánh ngang tai. Kẻ nằm bên trong rít lên:
- Nói như vậy bọn ta dù có sống cũng thành phế nhân?
- Không phế, chẳng qua cơ bắp bị tổn thương, cần nhiều thời gian hồi phục, bản lĩnh cũng vì thế mà giảm sút. – Lục đại phu nói nhẹ như không. – Nếu không tìm được nơi rễ trùng đâm vào, độc cứ thế từ từ tiết ra, các người sẽ bị thối dần da thịt vào tận xương tuỷ… C·hết chắc.
Không khí trong thạch phòng trở nên âm u, nặng nề. Hai ám vệ nằm trên giường nhìn nhau uất nghẹn, không cam tâm. Bột Thiết gắt gỏng:
- Thâm độc… Ta mà tóm được h·ung t·hủ, lập tức băm vằm thành trăm nghìn mảnh…
- Tìm đi. – Lỗ Tuần hừ lạnh mỉa mai. – Miễn cho những người khác bị cấy rễ trùng.
Bột Thiết tức giận lườm Lỗ Tuần. Hai bên không ai chịu ai, lườm nhau tóe lửa.
Đằng Nguyên nắm được phương pháp, chuyển sang vị trí bên kia bắt đầu chích máu thịt thối rữa cho ám vệ nô lệ. Ban đầu họ không b·ị đ·au, khi những chỗ thối nặng đã xử lý xong, chuyển sang các vết nhẹ hơn, hai ám vệ đau đến vã mồ hôi, mặt mũi trắng bệch. Đằng Nguyên và Lục đại phu phải dừng tay, sai Xích Hà và Tô Thất đi nấu thuốc giảm đau.
Làm từ nửa đêm đến gần sáng thân thể hai ám vệ mới được coi là sạch sẽ. Đúng như lời Lục đại phu nói, phần thối đã loại bỏ hết, da thịt lõm xuống không còn hình dạng ban đầu. Họ đốt hàng chục cây đèn, mang cả gương đồng ra soi mới tìm được rễ trùng đâm vào cơ thể hai ám vệ. Một người bị găm lên bắp chân, người kia ở gần bụng. Lục đại phu rạch hẳn thịt ra, gắp một cái rễ dài khoảng hai thốn, đưa lên ngọn đèn đốt.
Khói xanh bốc lên. Lão thở dài nhẹ nhõm:
- Đúng nó rồi. Đời lão phu mới gặp hai lần… A Nguyên, ngươi xem còn sót chút nào bên trong không?
Đằng Nguyên căng mắt nhìn, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi. Giữa máu thịt đo đỏ, hắn gắp ra được một đoạn rất nhỏ nữa, dường như đứt khỏi rễ lớn, gan lì bám trụ lại.
Xử lý xong cho cả hai ám vệ, trời cũng sáng rõ.
Lục đại phu kê một đơn thuốc bổ, dùng kết hợp với đan giải độc của Đằng Nguyên rồi ra về. Hắn lắc lư đi tắm, lảo đảo trở về phòng nằm vật ra giường ngủ một giấc không biết trời đất là gì.
Buổi chiều hắn tỉnh lại, Xích Hà bưng cơm vào phòng, kích động bò người trên bàn thì thầm:
- Tiểu thúc… Hai ám vệ kia bị đưa ra khỏi phủ rồi…
- Đi đâu? - Đằng Nguyên vừa bưng bát cơm lên, chưa kịp ăn miếng nào, nhướn mày.
- Nghe nói đưa ra ngoài tĩnh dưỡng. Các ám vệ đoán họ bị đưa tới dược đường nào đó, khi thương thế đỡ hơn thì đưa về quê. Khả năng không được làm ám vệ nữa…
Đằng Nguyên cảm thấy khó chịu trong lòng, hỏi dò:
- Có được cho bạc không?
- Có chứ. Nghe nói những người b·ị t·hương nặng hoặc không may bỏ mạng trong lúc làm nhiệm vụ, gia quyến sẽ được cho rất nhiều bạc. Toàn gia có thể dựa vào số bạc đó dễ dàng qua ngày, không sợ đói khổ.
Hắn gật gù, chậm rãi ăn cơm:
- Thế còn được. Đáng tiếc… Lúc đưa đi có mang đan giải độc theo không?
- Mang… Lặc Nộ thúc thúc bảo con gói đan giải độc lại. Ba ngày, mỗi ngày hai viên. Con nhớ thúc có nói qua như vậy.
Đằng Nguyên hài lòng vỗ đầu Xích Hà. Nó trầm trồ xuýt xoa:
- Thật đáng tiếc! Khổ luyện bao năm mới từ hộ vệ lên ám vệ. Lại xông ra bên ngoài liều mạng bao năm mới rèn ra một thân bản lĩnh. Ấy thế mà chỉ vì một cái rễ cổ trùng nhỏ xíu… tương lai bị huỷ hoại, gần như trở thành phế nhân… Thúc à, cổ trùng là trùng chứ nhỉ? Tại sao lại giống rễ cây?
Đằng Nguyên không muốn giải thích, lắc đầu nói dối:
- Ta không rõ.
Cảm giác khó chịu lại trào lên trong ngực hắn.
Dường như hoài niệm, dường như căm ghét, muốn quên hết nhưng khi bị gợi lại thì bất giác bật ra trong tâm trí.
Rõ ràng kiếp trước hắn chưa hề nuôi cổ nhưng lại am hiểu rất khá về cổ.
Cũng đúng thôi, vạn năm tung hoành, dùng độc như bổ, sao có thể không biết gì về cổ trùng. Cổ Độc Vĩ Xà này được cổ trùng nhả ra, khi bị hạ lên người thì rúc vào da thịt, khô lại như rễ cây, từ từ tiết độc t·ấn c·ông thân thể. Càng tiết nhiều độc rễ càng teo lại, đến khi kẻ bị hạ độc thối hết toàn thân thì c·hết, rễ độc cũng tiêu tán.
Màn sương trong tâm trí hắn co cụm cảnh giác. Đằng Nguyên không sục sạo, không thắc mắc, thậm chí không muốn nhớ lại bất cứ điều gì liên quan đến cổ trùng. Bất quá càng không muốn nhớ càng phản tác dụng. Những bóng bạch y mờ nhạt lướt qua trong tâm trí hắn. Một vài thanh âm méo mó vang vọng:
“Đại sư huynh… đại sư huynh… huynh xem là cổ mẫu...”
“Tứ sư đệ, sư phụ đã cấm rồi. Sao đệ dám trái di ngôn?”
...
“Đại sư huynh, huynh lừa ta. Trả Giảo Liên cổ đây… Chính tay ta dưỡng nó, chắc chắn nó không bao giờ cắn ta…”
...
“Tứ sư đệ… Đại sư huynh, làm ơn cứu tứ sư đệ… Huynh sao có thể thấy c·hết không cứu?”
...
“Đằng Nguyên, ngươi hại c·hết các huynh đệ đồng môn, nạp mạng đi…”
...
Hỏa phong huyết vũ, tử thi chất đống!
Đầu hắn đau như búa bổ. Hắn lập tức đặt bát đũa xuống, hai tay ôm c·hặt đ·ầu, miệng rít mấy tiếng.
Đừng nhớ lại nữa… Hắn không muốn nhớ…
Không Đàm tỏa hắc vụ thúc hàn khí trong thân xoa dịu cơn đau. Thân thể hắn lập tức lạnh run, ngực nôn nao khó chịu, sự kích động khiến cảm giác kim chích nóng bỏng tràn lên khắp các bắp thịt. Hắn cố gắng hít thở sâu, tai ù ù không nghe rõ những lời hỏi han của Xích Hà, cảm thấy nó thật phiền toái.
- Im miệng. Ra ngoài…
Đằng Nguyên rít lên khi Xích Hà lo cuống quýt nắm cánh tay hắn lay lay như điên. Xích Hà bị b·iểu t·ình hung ác của hắn dọa sợ, sững sờ một hồi rồi lao khỏi thạch phòng:
- Con đi lấy rượu cho thúc thúc.
Hắn không cần rượu, cái hắn cần hiện tại là dẹp bỏ hết những thanh âm, ký ức mơ hồ tự nhiên xồng xộc tràn ra, bình tâm lại. Đằng Nguyên loạng choạng đi tới giường, khoanh chân nhắm mắt đả tạo, cố gắng hít thở sâu, tập trung vào ba tia hàn khí trong Không Đàm, làm đầu óc mình trống rỗng.
Khi Xích Hà mang rượu quay lại, Đằng Nguyên cũng bình tĩnh tương đối. Xích Hà không biết hắn khó chịu cái gì, cẩn cẩn trọng trọng đặt bình rượu xuống bàn, đứng lùi sang một bên, tròn mắt chờ sai bảo. Sự sợ hãi và lo lắng của nó khiến tâm can Đằng Nguyên mềm xuống. Hắn ra bàn tiếp tục ăn, không định uống rượu nhưng ngửi thấy mùi rượu thơm lừng lại mở nắp bình rót một chén:
- Trù phòng cho ngươi lấy rượu?
- Vâng. – Xích Hà gật lia lịa. – Ám vệ không được uống rượu trừ phi có tiệc tẩy trần. Chỉ riêng thúc thúc được cấp mỗi tháng hai bình rượu. Cuối tháng nếu thúc không uống, các đầu bếp và nô bộc trù phòng sẽ chia nhau.
Có chuyện này cơ à.
Đằng Nguyên nhếch mép cười nhạt:
- Còn đãi ngộ nào mà ta không biết?
Xích Hà lắc đầu:
- Hết rồi. Bạc của thúc tháng nào con cũng lấy về đầy đủ, chỉ rượu là không lấy.
Nghe nói phụ thân Xích Hà vì nghiện rượu mà khiến nhà tan cửa nát, đương nhiên nó nhìn thấy rượu là ghét bỏ. Đằng Nguyên hớp một ngụm, cảm nhận vị cay nồng khó uống, chép miệng đặt chén xuống.
Ký ức cũ kia nhanh chóng rút lui, mờ nhạt đến mức không thể nhớ nổi, tưởng chừng như chưa từng trồi lên nhưng thâm tâm hắn vẫn lưu lại một nỗi buồn man mác.
Buồn vì huynh đệ tương tàn…
Buồn vì những kẻ tưởng chừng tình như thủ túc lại lấy oán báo ân.
Buồn vì bị ngậm máu phun người…
- Hàm huyết phún nhân tiên ô tự khẩu… - Đằng Nguyên lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào đáy chén, b·iểu t·ình lạnh dần.
Làm việc thiện trời không giúp, còn rước vạ vào thân, thế thì dứt khoát làm kẻ ác cho khí định thần nhàn. Hắn làm ác lúc nào cũng thuận lợi, hà cớ gì phải chìa tay giúp đỡ đám bạch nhãn lang để khi lực bất tòng tâm, giúp không được, bị chúng quay lại cắn trả. Đám người loạn thất bát tao bên ngoài cũng chẳng đáng để hắn ra tay, đằng này chính các sư huynh đệ đồng môn…
Rõ ràng hắn có tâm muốn ngăn sư đệ đâm đầu vào chỗ c·hết, sao kết cục thê thảm như vậy?
Màn sương bao phủ tâm trí cuộn lại, co cụm.
Co tổ mẫu ngươi. Sao hồi nãy không co cho chặt, để lọt một đoạn ký ức làm gì? Hắn có muốn nhớ những ai oán dằn vặt này đâu.